Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 448: Phỏng Vấn
Cập nhật lúc: 2025-11-19 21:14:28
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc chuyện, Cao Thạch dẫn vội vã cửa. Hạ Ngôn xua tay, “Trước hết tìm chỗ xuống, chúng sẽ gọi phỏng vấn theo thứ tự sơ yếu lý lịch, những điền sơ yếu lý lịch xin tự điền nộp chung cho thầy Cao.”
May mắn là phòng hội nghị đủ lớn, ngoài bàn chính còn hàng trăm chiếc ghế gấp. Thang máy ở cuối hành lang vang lên vài , đợi tất cả ghế trong phòng hội nghị đều chật kín , Hạ Ngôn liền cài đặt cổng dịch chuyển dẫn đến Tòa nhà Đa Chức Năng trong giao diện quản trị thành chỉ phép , phép .
Những kịp đợt phỏng vấn đầu tiên ở ngoài cổng trường chỉ thể xuống ở một nơi râm mát, lấy những cuốn sách giáo khoa rách nát tìm từ , chằm chằm cánh cổng dịch chuyển học những chữ đó, ngón tay vạch vạch trong trung.
“Hiệu trưởng Cao, bắt đầu .” Hạ Ngôn .
Tranh thủ thời gian họ chọn những ứng viên ưu tú hơn từ nhiều sơ yếu lý lịch. Cao Sĩ Tự cầm danh sách, gọi một tràng tên.
“Mời phỏng vấn gọi tên đầu tiên đến phía phỏng vấn, những phía chuẩn sẵn sàng.”
Hạ Ngôn chiếu danh sách phỏng vấn tiếp theo lên tường đối diện, tất cả đều thể thấy thứ tự của . Một bầu khí căng thẳng thể diễn tả bao trùm gian phòng hội nghị, dù bộ tòa nhà mát mẻ nhưng mồ hôi vẫn rịn chóp mũi mỗi .
Người phỏng vấn đầu tiên là một phụ nữ trung niên dị năng. Cô mặc quần áo màu đen rõ ràng rộng thùng thình, tay áo sờn cũ, tóc vàng khô héo, buộc đầu chỉ còn một lọn nhỏ. Khuôn mặt quá gầy, da chảy xệ, khí chất học thuật đây biến mất. Cô cố gắng hết sức để cho trông tinh thần hơn.
“Ứng tuyển vị trí gì?” Hạ Ngôn hỏi.
“Giáo, giáo viên Ngữ văn.”
Giọng cô cũng lớn, và trông vẻ căng thẳng. Hạ Ngôn hiệu Cao Sĩ Tự hỏi những câu chuyên môn, tiện tay cầm sơ yếu lý lịch của cô xem kỹ.
Trình độ thạc sĩ 211, giáo viên vàng của trường đại học danh tiếng, học sinh điểm cao do cô dạy dắt là những tinh hoa trong các lĩnh vực lớn. Không chỉ chức danh giáo viên cao cấp, còn các loại bằng khen và cúp. Quả thực là ưu tú.
Không vì Cao Sĩ Tự lớn tuổi, vẻ mặt hiền lành , cô luôn cảm thấy cô giáo dường như thở phào nhẹ nhõm. Hạ Ngôn đả kích.
Cao Sĩ Tự hỏi gần xong, liếc cô. Ngay khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc, ông khẽ gật đầu, bày tỏ sự công nhận năng lực của cô giáo.
“Chúc mừng, cô giáo Đường, cô vượt qua vòng phỏng vấn.” Hạ Ngôn chốt.
Người phụ nữ trung niên đối diện bàn hội nghị rõ ràng ngây . Cho đến khi ba Hạ Ngôn vỗ tay chúc mừng, cô mới phản ứng . Vành mắt cô lập tức đỏ lên, hai tay kích động xoắn xuýt , môi khô héo tiếng động mấp máy, giây tiếp theo vội vàng cúi gập .
“Cảm ơn bà chủ, , khi nào ?”
Tâm trạng khẩn cấp của cô tràn ngập qua lời . Mọi đều hiểu và đều che giấu sự ghen tị của .
Cao Sĩ Tự về phía Hạ Ngôn, luôn cảm thấy cô sắp một câu bảo cô ở việc ngay bây giờ, dù đó cô thiếu .
Hạ Ngôn đặt riêng sơ yếu lý lịch của cô giáo Đường sang một bên, ngước mắt thản nhiên , “Tám giờ sáng mai, đến đây giúp đúng giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-448-phong-van.html.]
Cô giáo Đường rạng rỡ, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất. Cô bây giờ nên rời , nhưng cô vẫn còn một chuyện hỏi.
Hạ Ngôn sự do dự của cô, “Còn vấn đề gì nữa ?”
Cô giáo Đường c.ắ.n răng, dứt khoát , “ hỏi hôm nay thể chuyển đến ký túc xá ở luôn ? Môi trường sống hiện tại của lắm…”
Tất cả đang chờ phỏng vấn trong phòng hội nghị đồng loạt đầu về phía Hạ Ngôn, điểm họ cũng quan tâm. Ai mà Đảo Lydai chủ yếu là an ? Không thời tiết khắc nghiệt, zombie và động vật biến dị đều , đảo chỉ cảnh , siêu thị nhà hàng đều đầy đủ, chuyển ở sớm một ngày là yên tâm sớm một ngày. Nếu trường học bao ở, chỉ riêng tiền thuê nhà đắt đỏ của Đảo Lydai, họ căn bản dám nghĩ tới. Không đủ ăn, cơ thể sức, thì thể g.i.ế.c zombie cấp cao, mà ở căn cứ đây, tinh hạch cấp thấp căn bản đổi bao nhiêu đồ ăn, đủ no bụng. Đây chính là một vòng luẩn quẩn, như một đầm lầy ăn thịt , trơ mắt về phía cái c.h.ế.t.
Hạ Ngôn im lặng vài giây, gật đầu, “Được, hôm nay các vị còn chuyển nhà mua sắm đồ đạc, tối nay nghỉ ngơi thật , ngày mai lấy tinh thần việc chăm chỉ.”
Giống như nước lạnh b.ắ.n dầu nóng, lập tức nổ tung lách tách. Tất cả đều kích động dậy, nhón danh sách màn hình chiếu, đếm xem phía còn bao nhiêu . Hạ Ngôn rũ mắt xuống, ngơ môi trường ồn ào như chợ.
Cô cầm sơ yếu lý lịch của cô giáo Đường, dựa theo thẻ tích lũy đó, nhập hệ thống quản trị trường học. Rất , bây giờ bốn giáo viên .
“Các thầy cô ơi, mau gọi tiếp theo .” Không ai đó hét lên một tiếng trong đám đông, mang theo sự nôn nóng chờ đợi.
Cao Sĩ Tự cầm sơ yếu lý lịch thứ hai, gọi to tên. Người đó vụt một cái dậy, ba bước hai đến vị trí lúc nãy của cô giáo Đường.
Hạ Ngôn gì, lắng với vẻ mặt cảm xúc, khiến thể vui buồn.
Một lúc , Cảnh Diệc Mạch sàng lọc xong sơ yếu lý lịch, khẽ chạm cánh tay cô, hiệu bên chuẩn xong.
“Phỏng vấn giáo viên dị năng cũng sắp bắt đầu.”
Những phía đầu tiên phát hiện danh sách phỏng vấn dị năng giả xuất hiện màn hình chiếu, bắt đầu xì xào bàn tán. Cảnh Diệc Mạch dậy gọi tên dị năng giả đầu tiên.
Mọi quanh, thầm đoán xem rốt cuộc là nhân vật lớn nào. Chỉ thấy một bà lão vô cùng khiêm tốn ở hàng cuối cùng dậy, giọng run run, “ đến ngay đây.” Bà cầm một chiếc gậy chống trong tay, khi đầu gậy chạm đất, phát tiếng cốc cốc. Lưng còng như mai rùa, mặt gần như song song với gậy. Nếu chỉ vẻ ngoài sẽ chỉ thấy bà là một già chịu nhiều khổ cực, thể sống đến bây giờ, con cái chắc chắn trả giá ít khó khăn.
Hạ Ngôn cảm thấy tò mò, nhận lấy sơ yếu lý lịch xem. Mục dị năng điền là Ngụy trang, cấp sáu, qua mức tiêu chuẩn. Chỉ là nếu chỉ dựa điểm , còn đến mức xếp đầu tiên. Cô về phía Cảnh Diệc Mạch, dùng mắt hỏi.
Cảnh Diệc Mạch bà lão đang khó khăn, khi đến gần khẽ một câu, “Tuổi ghi sơ yếu lý lịch là 28.”
Hạ Ngôn ngạc nhiên. Cô chú ý. Nhìn già cả, khó khăn đối diện, cô dù thế nào cũng khó tin cơ thể thực sự mới 28 tuổi.
Cảnh Diệc Mạch suy nghĩ một lát, đề nghị, “Bà chủ, lẽ nên chuẩn một môi trường phỏng vấn kín đáo, đối với một dị năng giả độc đáo, việc thể hiện dị năng giữa chốn đông rủi ro quá lớn.”
Cho dù thể tuyển dụng giáo viên , những thông tin riêng tư cần bảo vệ nhất vẫn nên thực hiện. Cảnh Diệc Mạch lăn lộn giang hồ nhiều năm, chứng kiến quá nhiều dị năng kỳ lạ, cũng rằng điều tối kỵ nhất đối với dị năng giả kiểu phòng vệ là dị năng của , giống như màn trình diễn của ảo thuật gia, vẻ thần kỳ như ma thuật nhưng thực tế vài mánh khóe.
Anh sâu hơn. Mang vẻ ngoài như thế , đôi khi cũng thể tránh những kẻ đồng loại ăn thịt , dù bà trông quá già, khô héo thịt, và sẽ dính răng.