Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 452: Sách
Cập nhật lúc: 2025-11-19 21:14:33
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya.
Cô giáo Đường thẳng giường. Ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua cửa kính, phác họa những hình thù dài nghiêng mặt đất, bàn.
Cô chống dậy kéo hẳn tấm rèm đang che một nửa . Bánh xe trượt mượt mà thanh ray, phát tiếng động lớn nhỏ.
Cô giáo trẻ ở giường đối diện ngước một cái. Ánh trăng sáng tỏ bao phủ cô giáo Đường. Người đồng nghiệp lớn tuổi từ từ co đầu gối , gác cằm lên đó. Cô lên, lông mày, ánh mắt, khóe miệng ẩn chứa đầy sự buồn bã, như thể vật chất tràn , trượt xuống dọc theo cơ thể, men theo mép giường, sàn nhà, để vết mờ ảo thoáng qua trong ánh trăng, cuối cùng bò lên giường cô giáo trẻ, gõ mạnh tim cô .
Trong khoảnh khắc đó, mặt cô giáo trẻ hiện lên thần sắc giống hệt cô giáo Đường. Cô nhắm mắt , ngầm chấp nhận hành vi của cô.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Mây trôi bầu trời xanh biếc trong vắt như lụa, mềm mại như bông, đầy trời lấp lánh. Đảo Lydai vắng bóng qua , chỉ còn những tấm biển yên và ánh đèn đường chiếu sáng một trời.
Cô giáo Đường cảm thấy sự cô độc từng . Là đêm .
...
Sau ba ngày liên tiếp, công việc tuyển dụng bận rộn đến hồi kết.
Trước khi kết thúc cuộc họp cuối cùng và rời , Hạ Ngôn dậy.
“Mọi đừng vội , chuẩn đồng phục việc thống nhất cho . Bây giờ phát đồng phục mùa hè và mùa thu , tất cả theo thứ tự chỗ , lượt đến phía nhận.”
Cô lấy quần áo bó theo kích cỡ từ ô hệ thống , đặt trống phía . Nhìn những chồng quần áo mới tinh, các giáo viên đều giấu sự kích động.
“Hiệu trưởng Cao, thầy mặc cỡ nào?” Hạ Ngôn hỏi.
Ánh mắt cô đối diện với ông , dường như chỉ là một bà chủ bình thường đang thống nhất đồng phục nhân viên.
“Một mét bảy mươi lăm . Lớn tuổi , thích mặc rộng rãi một chút.”
Bàn tay Cao Sĩ Tự đan , lặng lẽ sờ lên cổ tay áo sờn rách. Bộ quần áo ông mặc lâu, cổ áo mất tính đàn hồi biến dạng, màu sắc cũng trở nên xám trắng đều, còn nhiều chỗ xù lông sờn rách.
Không ông mua nổi quần áo, chỉ là ông quá sợ hãi sự đói khát và lang thang. Khó khăn lắm mới tìm một nơi yên bình thể dừng chân, điểm tích lũy trong thẻ và tinh hạch trong túi mới là vốn liếng khiến ông an tâm.
Không chỉ ông , nhiều giáo viên tại hiện trường vẫn mặc quần áo cũ. Dù đó rách vá, họ vẫn cố gắng giặt sạch sẽ. nếu cứ như , dường như sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của trường học.
“Vậy cái , thầy thử ? Không thì tranh thủ bây giờ đổi.” Hạ Ngôn rút một bộ, đặt mặt ông . “Phòng bên cạnh phòng thử đồ, các vị nhanh chóng nhanh chóng về. Cao Thạch, còn ?”
“Một mét tám mươi.” Cao Thạch xoa hai tay, mặt ửng hồng vì hạnh phúc. “Cảm ơn bà chủ.”
Phía , các giáo viên nam xếp thành một hàng, các giáo viên nữ xếp thành một hàng khác. Hạ Ngôn lấy quần áo theo báo của họ.
Cao Sĩ Tự mặc đồng phục mùa thu vặn trở . Năm chữ Trường Hy Vọng Mới n.g.ự.c in cổ kính lớn, phía là mầm xanh thêu bằng chỉ, tượng trưng cho hy vọng và tương lai. Ông như thể biến thành một khác, cả tràn đầy tinh thần, uy phong.
Điều khiến những nhận quần áo phía vô cùng ghen tị. Hóa phát là đồ thể thao, điều khiến họ vốn sợ mặc quần áo bó sát thở phào nhẹ nhõm. Bình thường quen mặc quần áo rộng rãi, họ sớm chịu nổi sự bó buộc, luôn cảm thấy tay chân thể duỗi .
“Giải tán.”
Cao Sĩ Tự yên động đậy. Đợi hết, ông mới chậm rãi , “Bà chủ, mặc dù chúng giải quyết vấn đề sách giáo khoa, nhưng nghĩ, nếu thể xây một phòng sách thư viện trong trường học, sẽ cảm thấy diện hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-452-sach.html.]
Nếu lời của ông đặt ở bên ngoài, sẽ chỉ nghĩ ông điên . Không chừng một trại trưởng vô lương tâm còn đợi đến mùa đông dụng cụ nhóm lửa, sẽ dùng sách để đốt lửa.
Trại trưởng thể sẽ : “Nhóm lửa , sắp c.h.ế.t cóng , lẽ nào đống chữ đó thể tự biến thành nhà vàng cho che ?!”
Ông về phía Hạ Ngôn.
Cô sẽ .
Hạ Ngôn rõ ràng lĩnh hội ý nghĩa ẩn giấu của ông, cô chỉ là khi ông xong, nghĩ đến trong phòng sách của một bức tường sách. Nếu xây một phòng sách, thì quá ít, đủ để bày.
“Để nghĩ xem.”
Cô dậy định , Cao Sĩ Tự đưa tay ngăn .
Ông ngước đầu, trong mắt lấp lánh ánh vui mừng: “ , hơn nữa nhiều, sẵn lòng cung cấp miễn phí.”
...
Từ hôm nay trở , trường học thêm một cánh cổng dịch chuyển, Thư viện.
Cánh cổng khác biệt, tất cả đều thể tùy ý bằng thẻ tích lũy, và thể mượn hai quyển sách, giới hạn một tháng trả . Sách mượn bảo vệ chống hư hỏng.
Hạ Ngôn Cao Sĩ Tự đang đặt sách tranh trẻ em lên giá sách. Ông vui, mái tóc hoa râm lấp lánh ánh bạc. Thật là một kỳ lạ, cất giữ vật phẩm, chất đầy sách trong gian.
“Sao thầy nhiều sách như ?” Hạ Ngôn nhịn hỏi.
Từ sách tranh đến sách cho trẻ em, từ tiểu thuyết lãng mạn đến thơ ca tản văn, từ văn học ký sự đến hướng dẫn nấu ăn, thậm chí ngay cả báo và tạp chí cũng . Tất cả bày đầy ba tầng lầu, qua, giá sách vô cùng phong phú.
Khiến Hạ Ngôn tắc lưỡi.
Cao Sĩ Tự đẩy kính lên, hiếm khi thấy ông tỏ vẻ ngượng ngùng: “Sau khi phát hiện dị năng gian, điều đầu tiên là chạy đến thư viện thành phố. Nơi đó cải tạo thành nơi trú ẩn tạm thời, tất cả sách đều chất đống cùng . thỉnh thoảng qua xem xét, ai phát hiện thì nhét gian, cho đến khi thư viện zombie bao vây, nhân lúc hỗn loạn một mạch thu hết sách .”
Ông nghĩ đến cảnh tượng đó cũng cảm thấy buồn . Ai thể ngờ, một hiệu trưởng dị năng gian nhân lúc hỗn loạn trộm sách.
Tuy nhiên ông vẫn chút tiếc nuối: “Đáng tiếc nhiều sách vẫn dùng để đốt lửa sưởi ấm, nấu ăn . Những quyển sách là thu thập từng chút một trong những năm qua, là vì ngày hôm nay.”
Cao Sĩ Tự lộ vẻ mặt hiền từ, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gáy sách, dọc theo nét chữ xuống, như thể đang chạm đứa con yêu quý nhất. Một lúc lâu, ông lẩm bẩm: “Hy vọng chúng thể bảo quản , đừng vẽ bậy, tùy tiện gấp trang xé rách…”
“Sẽ , tất cả sách đều bảo vệ, ai thể phá hoại.” Hạ Ngôn cho ông một liều t.h.u.ố.c an thần.
“Vậy thì .”
Hạ Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt từ hàng giá sách xếp đầy từ từ di chuyển. Cô thấy chỉ là sách, mà còn là trách nhiệm mà Cao Sĩ Tự với tư cách hiệu trưởng tự cho là gánh vác. Ông sợ hãi văn minh thể tiếp nối, sợ hãi những báu vật biến mất.
Ông dường như mãi mãi tin tưởng hòa bình cuối cùng sẽ đến. Ông chỉ cần những gì nên , phần còn giao cho thời gian.
Hạ Ngôn nhớ ngày đó trong bệnh viện tạm bợ. Hành lang xám xịt chật hẹp, hàng xếp kín mít. Cô vốn cúi đầu hạ mắt ngoài, vô thức ngẩng lên, liền thấy ông lạc lõng giữa đám đông.
Mặc dù kính của ông đầy vết nứt, tóc bạc dính bết, nhưng ngay khoảnh khắc ông giơ tay lên, khí chất văn nhân liền ập đến.
Có lẽ, lúc đó cô quyết định để ông hiệu trưởng .