Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 455: Thuyền Nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-19 21:24:14
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cảnh Diệc Mạch bước xuống lớp học, vội vã khỏi phòng học.

 

Phía vọng tiếng chào thầy với âm vực lớn.

 

Anh kịp trả lời, áp thẻ tích lũy cổ tay chỗ nhận diện, vượt qua cổng dịch chuyển, thẳng đến văn phòng của bà chủ ở tòa nhà văn phòng tập trung.

 

Hy vọng cô ở đó.

 

Cốc cốc.

 

“Vào .”

 

Cảnh Diệc Mạch đẩy cửa bước , chỉ thấy Hạ Ngôn đang chằm chằm màn hình giám sát trong trường chiếu lên tường với vẻ mặt nghiêm túc. Ngay cả hành động lén lút quạt gió ngửi rắm của một giáo viên nào đó, cô cũng thấy rõ ràng.

 

Cảnh Diệc Mạch: ...

 

“Có chuyện gì?” Hạ Ngôn đảo mắt, “Ngồi xuống .”

 

Chiếc ghế đối diện bàn việc kéo , xuống, ánh mắt chăm chú cô.

 

“Cô còn nhớ ngày mai là ngày bao nhiêu ?”

 

Hạ Ngôn hỏi : “Ngày bao nhiêu?”

 

Anh trưng vẻ mặt như thể quả nhiên cô nhớ: “Ngày hai mươi ba.”

 

Hạ Ngôn ừ một tiếng: “Ồ.”

 

Cô lật sổ việc, tìm đến trang ghi lịch giảng dạy của Cảnh Diệc Mạch, xác nhận xong liền : “Ngày mai tiết.”

 

Muốn gì thì .

 

Không giờ việc cô quản.

 

Cảnh Diệc Mạch dậy, nhanh hơn: “Ngày mai là ngày hẹn. Cô thật sự quên chuyện Cảnh Văn Bân gửi thiệp mời cho cô ?”

 

Ánh mắt đầy nghi hoặc và tin.

 

Hạ Ngôn chợt hiểu : “ , nhắc thì quên thật. Anh chuẩn , sáng mai gọi Tiểu Chử cùng xuất phát.”

 

Cô giơ ngón tay định chấm câu, nhưng thấy vẫn , liền nhíu mày hỏi: “Anh còn chuyện gì nữa? Có thể hết một .”

 

Rất phiền cô việc chính.

 

Cảnh Diệc Mạch : “Bà chủ, ơn xem, cô sắp xếp lịch học cho quá dày ? Nếu đoán lầm, chỉ một ngày thì chắc chắn về kịp .”

 

Tốn kém vật chất lớn để đóng một chiếc du thuyền rầm rộ như , chuẩn lâu như thế, kết quả chỉ tổ chức một ngày là xong, chẳng kẻ ngốc nhà giàu nào cả.

 

Ánh mắt Hạ Ngôn rơi cuốn sổ. Ngoài ngày mai , mỗi ngày đều tiết, mỗi hai tiếng, một ngày hai tiết.

 

Cô ngẩng đầu lên, tủm tỉm đưa kết luận: “Đến lúc đó tính .”

 

Cảnh Diệc Mạch ngạc nhiên và cam lòng: “Đến lúc đó đổi tiết kịp.”

 

Hạ Ngôn vẫn : “Không , mở cửa cho , thể đến tự do bất cứ lúc nào.”

 

Cảnh Diệc Mạch: ?

 

Đồ gian thương.

 

Tiễn Cảnh Diệc Mạch , Hạ Ngôn gác chân lên bàn, ngón tay khẽ nhấn, trong phòng lập tức vang lên tiếng quàng quạc của SpongeBob.

 

Cô luôn đối xử công bằng như .

 

...

 

Bảy giờ sáng ngày hai mươi ba, Hạ Ngôn đúng giờ xuất hiện ở sảnh khách sạn.

 

Khoảnh khắc thấy bóng dáng cô, hai đợi lâu lập tức dậy.

 

Cuối cùng cũng .

 

Hạ Ngôn quét qua hai , sự ngạc nhiên trong mắt cô giống như giả vờ.

 

“Đến sớm ?”

 

Cô nhớ thiệp mời hình như ghi rõ thời gian hẹn, vẻ mặt của họ thì vẻ như đến đợi từ lâu .

 

Trử Vạn Phu một bộ đồ rộng rãi, giải thích: “Có còn vội hơn chúng , nửa đêm canh ở ngoài căn cứ .”

 

, từ khi nhận thông báo của thuộc hạ, ông hề chợp mắt.

 

Không như họ, ngủ ngon lành.

 

“Có đến ?” Hạ Ngôn và Cảnh Diệc Mạch đồng thanh.

 

“Ừm, là đến dẫn đường.”

 

Hạ Ngôn tỏ hứng thú: “Đi, xuất phát ngay.”

 

Thấy họ dậy luôn, hề dừng , Hùng Hùng còn đang chờ bà chủ dặn dò vài câu thì mặt ngơ .

 

“Bà chủ...?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-455-thuyen-nho.html.]

quên gì đó ?

 

Hạ Ngôn đầu , miệng Hùng Hùng hé mở, khuôn mặt tròn xoe lông lá quá khổ, trong ánh mắt lộ vẻ ngốc nghếch nhưng vẫn thông minh.

 

nhịn ha hả, dùng sức xoa đầu nó.

 

“Ngoan ngoãn đợi về.”

 

“... Ồ.”

 

Bước khỏi khu an , con đường dẫn đến cổng căn cứ, thuộc hạ của Trử Vạn Phu thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt kiên định xếp thành hai hàng.

 

Họ nhất định hộ tống ba ngoài.

 

Sắc mặt Trử Vạn Phu lắm, Hạ Ngôn nghĩ chắc là ông nỗi buồn ly biệt trong mắt thuộc hạ.

 

Nếu là cô, cô cũng sẽ sắc mặt ...

 

Người lính gác thấy họ đến, từ từ đẩy cửa , để lộ bãi cỏ rậm rạp bên ngoài căn cứ, và ba chim đang bò dậy từ mặt đất.

 

“Tướng quân.”

 

Trử Vạn Phu dừng , đầu: “Nói.”

 

Thuộc hạ c.ắ.n răng: “Thuộc hạ lo lắng cho sự an nguy của ngài, xin cùng ngài.”

 

“Không cần, cho dù các , cũng lên thuyền. Bảo vệ căn cứ là đủ.”

 

Hạ Ngôn hai đối đáp, trong lòng quả thực khâm phục lòng dũng cảm của Trử Vạn Phu. Cô thì vô địch, Cảnh Diệc Mạch thể truyền tống về đảo Ly Đại ngay lập tức... khoan , Trử Vạn Phu cũng thể truyền tống về biệt thự ?

 

Cô chợt hiểu , thảo nào ông lo lắng.

 

Ông vẻ thế thôi, lừa cả cô, ông căn bản là hề sợ hãi gì cả?!

 

Thuộc hạ còn thêm, mấp máy môi dừng .

 

Hạ Ngôn nhịn : “Anh cần thế, tối nay còn báo cáo công việc với ông . Anh quên ông thể về biệt thự bất cứ lúc nào ?”

 

Thuộc hạ chợt tỉnh ngộ: “Lãnh đạo tạm biệt.”

 

Trử Vạn Phu liếc xéo .

 

Ba chim trong tư thế gà vàng độc lập, trông vẻ vô cùng căng thẳng.

 

“Đi bằng cách nào?” Hạ Ngôn hỏi.

 

Căn cứ vẫn còn một đoạn đường dài đến bờ biển. Cảnh Văn Bân phái ba chim đến đây để gì, chẳng lẽ cõng họ bay?

 

Trước mắt Hạ Ngôn chợt hiện cảnh tượng từ lâu đây. Lộc Giác Lam Vô cõng bay . Chẳng lẽ...

 

từ xuống , những chim so với Lam Vô thì ngoại hình kém xa quá, cách giữa chim với chim cũng lớn đến ?

 

Mặt đầy lông vũ, cô sấp.

 

Quả nhiên, cái hổ thị đán đán của cô, chim dần dần xổm xuống.

 

“Dừng , Cảnh Văn Bân bảo các dùng cách để dẫn đường ?” Hạ Ngôn mất kiên nhẫn, “Đứng dậy , xe.”

 

Cảnh Diệc Mạch lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy sự hận thù sâu sắc: “Cảnh Văn Bân đây là coi thường bà chủ của ?”

 

Hạ Ngôn đầu : ?

 

Câu vẻ sai sai.

 

Cảnh Diệc Mạch đối mặt với cô, cả toát lập trường kiên định cùng chung kẻ thù: “Bà chủ, sẽ lái xe, để họ bay trời.”

 

Trử Vạn Phu khoanh tay, trông như đang xem kịch lớn.

 

Giọng rụt rè của chim truyền từ cái mỏ: “Các đại nhân, các ngài hiểu lầm , Tổng giám đốc Bân chuẩn phương tiện giao thông .”

 

Nói , họ lấy vài khối hình chữ nhật màu đỏ tanh từ gốc cánh, ném xuống đất. Bề mặt nhẵn bóng đột nhiên nứt những khe hở đều, bật lên biến hình, hút với hợp thành một chiếc thuyền nhỏ màu bạc, đỉnh một ống nhỏ ngang.

 

Không gian bên trong đủ cho ba họ.

 

Người chim lùi một bước: “Mời lên thuyền, chúng thể tìm vị trí, sẽ đưa các ngài đến nơi an .”

 

Ba Hạ Ngôn trao đổi thông tin.

 

Cảnh Diệc Mạch: Còn lái xe ?

 

Hạ Ngôn: Hít một , hình như thú vị...

 

Trử Vạn Phu: tùy ý.

 

Hạ Ngôn: Lên.

 

Ba lượt bước thuyền nhỏ, cảm giác chạm m.ô.n.g hề trơn tru như vẻ ngoài, mà độ ma sát nhẹ.

 

Không chim nhấn , từ hai đầu thuyền vươn một đoạn ống nhỏ tương tự như cái đỉnh, chiều cao vặn để nắm, chắc là tay vịn.

 

Người chim phía , dang cánh bay nửa chừng, đó hai tay nắm chặt ống nhỏ.

 

Giây tiếp theo, họ cảm thấy thuyền nhỏ rung lắc.

 

 

Loading...