Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 457: Kẻ Lừa Đảo
Cập nhật lúc: 2025-11-19 21:24:16
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có một câu hát như thế nào nhỉ?
nên ở gầm xe, nên ở trong xe, thấy các ...
Hạ Ngôn cố gắng kiểm soát cơ mặt, ánh mắt liếc xuống, khóe môi nhếch lên, cố gắng hồi tưởng ký ức đau khổ nhất.
Thử hỏi, bây giờ đeo khẩu trang còn kịp ?
Thứ là do ai phát minh , coi là kỳ quan vĩ đại thứ năm, giảm sự ngượng ngùng khuôn mặt, miệng thể méo xệch tùy ý.
Sắc mặt Cảnh Văn Bân khó coi đến mức thể khó coi hơn nữa.
Hơn nữa tại hiện trường còn một quý cô, thấy , nhãn cầu cô liếc xuống một milimet.
Này, cô khóe miệng đang co giật ...
Cảnh Văn Bân hổ, hoảng sợ, bực bội, và gào thét.
Chuyện , phản bác phản bác đều sẽ thất thế.
Anh hít một thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận sắp bùng phát, dùng lời lẽ sắc bén đối chọi.
“Anh họ, gen của và tương đồng, nếu như thì chẳng cũng ?”
Cảnh Diệc Mạch tùy ý: “Tương đồng nghĩa là giống , cách giữa và chẳng bắt đầu từ thời thơ ấu .”
Ánh mắt lướt phía .
Hạ Ngôn:?
Bề ngoài cô biểu cảm, nội tâm gào thét.
Có chuyện chuyện đều cô gì?!
Cô là con gái, con gái đó.
Đi khắp nơi mấy năm nay, đây là cô thấy cạn lời nhất.
“Các cứ trò chuyện tiếp.” Hạ Ngôn bỏ câu , tùy tiện gọi một nhân viên phục vụ đang bưng cocktail. “Dẫn đến nhà hàng, ăn sáng.”
Xin , bận tâm đến việc nữa.
Người phục vụ nhận sự hiệu của Cảnh Văn Bân, cúi dẫn đường phía .
Hạ Ngôn nhận thấy du thuyền tụ tập đủ loại , dân thành thị mặc vest Armani, giày da mũi nhọn, sành điệu khoác áo khoác dài như áo choàng vai, còn đại gia nhe răng lộ hàm răng vàng.
Những từng đến đảo Ly Đại, cô là ai thì gần, chỉ giơ ly rượu vang đỏ sẫm trong tay, hiệu từ xa.
Trong khi một trông vẻ m.á.u mặt, trong mắt ẩn chứa sự dò xét, tò mò và e dè.
Họ yên tại chỗ, cô tiến đến với nụ như như .
Mày mắt Hạ Ngôn bình thản, đáp bằng thái độ điềm tĩnh, đảm bảo bỏ sót ai.
Nếu cuộc đối thoại khiến cảm xúc cô d.a.o động, thì giờ đây cô trở sân nhà.
Phản ứng của đối phương cũng khác , hoặc là chủ động tránh ánh mắt , tỏ thua kém, hoặc là tiếp tục đối mặt, thì nâng ly rượu vang lên.
“Cẩn thận bậc thang.” Người phục vụ .
Ánh mắt cắt đứt, Hạ Ngôn theo xuống tầng .
Bên trái cầu thang là cửa nhà hàng, bên trong cửa kính, những chiếc bàn trải khăn trắng đang ăn uống ngon lành.
Người mở cửa chào: “Chào mừng quý khách.”
Những đang ăn đều đồng loạt ngẩng đầu, quét qua một cái cúi đầu tiếp tục ăn uống.
Đối với việc cô xuất hiện một ở đây, họ tò mò, cũng quan tâm, chỉ là phản ứng bình thường, mang một niềm tin mãnh liệt rằng ngay cả Thiên Vương Lão T.ử đến cũng thể phiền họ ăn uống.
Không giống đám tầng .
Hạ Ngôn tùy ý tìm một bàn trống xuống, phục vụ ôm thực đơn đến, cô mở , cảm nhận độ dày nặng của từng trang, hơn nữa tên món ăn còn mạ vàng.
Trang trí tinh xảo, cách bày biện mắt đầy tính nghệ thuật, tên món ăn cũng văn vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-457-ke-lua-dao.html.]
“Xuân tang đê lục chi, món là món gì?”
Người phục vụ nghiêng kỹ, lắp bắp: “Xuân tang là chỉ... xin tham khảo hình ảnh.”
“Cái Vị của thất tình là đồ uống ?”
“...Vâng.”
“Vị gì?”
“...Vị... thất tình...”
Hạ Ngôn vẻ mặt da đen dấu chấm hỏi, thấy thực sự , cũng khó, gọi thêm vài món tên mỹ miều: “Trước mắt nhiêu đó thôi.”
Người phục vụ lộ vẻ ơn, dùng cánh tay gầy gò ôm cuốn thực đơn dày cộp về.
Đến khi lên món, Hạ Ngôn còn cố ý hỏi tên từng món một.
“Xuân tang...” Người phục vụ đặt một món ăn xuống.
Hạ Ngôn tên quen thuộc, mắt mở to: “Đây chính là...?”
Chỉ thấy trong chiếc đĩa lớn tinh xảo bày một nhúm món xào gia đình, đây chẳng là thịt xào ớt chuông ?
Tiếp theo.
“Đồ uống của quý khách, Vị của thất tình.”
Người phục vụ đặt một ly thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt xuống.
Hạ Ngôn thực sự tò mò, vị thất tình rốt cuộc là mùi vị gì.
Cô cầm lên đặt sát mũi ngửi, mùi, nhấp một ngụm, tâm trạng phức tạp.
Cái tên quái gở nào nghĩ cái tên lừa đảo ? Cứ tưởng là đồ uống đặc biệt, kết quả là một cốc nước lọc.
Quảng cáo sai sự thật.
Hạ Ngôn lập tức mất hứng thú với những món ăn tiếp theo mang lên, giống như con Cảnh Văn Bân , ngoài mặt hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch.
Cô định nếm thử hương vị, dù đây là đầu tiên cô ăn ở ngoài, trong lòng khó tránh khỏi kỳ vọng, tính ở chỗ Trử Vạn Phu.
Cầm đũa, gắp rau, đưa miệng, cô nhai chậm rãi, đến kết luận, giống như vẻ ngoài, mắt nhưng ngon.
Tuy nhiên, trong thời buổi vật chất cực kỳ khan hiếm , thể ăn bữa cơm tươi mới là điều vô cùng hiếm , những thực khách đang ăn ngấu nghiến xung quanh là .
Cô xung quanh, cửa bếp bốn gã đàn ông to con vạm vỡ, mặc áo ba lỗ rộng thùng thình, cơ bắp cuồn cuộn lộ , đeo kính râm, vẻ mặt hung dữ, quan trọng là trong tay họ cầm s.ú.n.g dị năng đầy năng lượng.
Thử hỏi ai dám gây rối?
Dưới sự đe dọa kép từ vẻ ngoài và vũ lực, hiện trường vẫn khá yên tĩnh, xảy xung đột bạo lực lớn, nhưng khi cửa kính mở , âm thanh truyền đến, Hạ Ngôn thứ trở nên đơn giản .
“Mùi thối rữa chua lòm to quá, hôi hết , Lão Công, ăn ở đây .”
Người mỹ nam tóc dài mặc váy dài bồng bềnh nhíu mày thanh tú, ngón trỏ đặt lên sống mũi, ngón lan hoa tự nhiên cong lên, liếc , đầu rúc hõm cổ đàn ông bên cạnh, động tác thì vẻ như đang hít thở sâu.
Thực chỉ âm tiết, Hạ Ngôn phân biệt là “Lão bà” “Lão công”, cho đến khi cô thấy yết hầu của mỹ nam nhấp nhô khi nghiêng đầu.
Chắc chắn là “Lão công”.
Hạ Ngôn bưng cốc nước lọc, lặng lẽ di chuyển đến vị trí quan sát nhất.
“Có mùi ?” Người đàn ông đưa tay ôm kéo về phía , nhíu mày xung quanh, bỏ qua những chồng khay đĩa chất thành núi bàn. “Người quả thực đông, thì bảo họ mang lên phòng ăn, phục vụ, gọi món.”
Người phục vụ ôm thực đơn chạy nhanh đến, đưa mặt họ.
Mỹ nam dựa dẫm như xương, ánh mắt dừng cuốn thực đơn quá dày, lướt lên dọc theo cánh tay gầy guộc, vòng quanh khuôn mặt thanh tú .
Mở miệng chút châm chọc: “Anh lẽ nào tự tay cầm lấy? Lão công còn nỡ để mệt, mà dám . Hay là...”
Ánh mắt mỹ nam lóe lên sự ghen tị: “Anh mượn cơ hội quyến rũ, mượn cơ hội leo lên ?”
Mặt phục vụ lập tức trắng bệch, trong lúc hoảng loạn ánh mắt liếc đàn ông, ngờ hành động càng chọc giận mỹ nam.
“Bốp.”