Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 458: Chiêu mới

Cập nhật lúc: 2025-11-20 00:36:30
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mỹ nam tay.

 

“Cậu… thật sự dám như thế ?!”

 

Mắt đỏ hoe, đôi môi mỏng run rẩy, bàn tay kịp thu về vẫn còn run bần bật giữa trung, toát một vẻ mong manh, đáng thương đến tội nghiệp.

 

Mấy gã lực lưỡng ở cửa bếp nhịn huýt sáo nhẹ, khoe bắp tay và cơ thang vạm vỡ.

 

Người đàn ông mặt mày tối sầm, túm lấy vai , xoay đối diện với , giọng điệu khá thiếu kiên nhẫn.

 

“Dạo thế? Cậu cũng đến kỳ, cứ động chút là nổi cáu như ? theo yêu cầu của đưa đến đây , cũng dẫn theo ai khác.”

 

Mỹ nam rưng rưng nước mắt: “ đến ‘chú cả’ ? Nếu thấy phiền thì mặc kệ , dù tình mới , còn quan tâm gì?!”

 

Người đàn ông đau đầu: “Đã với , chỉ là khách qua đường, trái tim vẫn ở chỗ .”

 

Mỹ nam tuyệt vọng: “Cuối cùng cũng chịu thật , hai mật đúng , bệnh sạch sẽ.”

 

Người đàn ông nghiến răng: “So với những gì với , ngay cả xách giày cho cũng xứng.”

 

Mỹ nam sững sờ, mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c : “Hư quá .”

 

Người đàn ông một tay ấn đầu , ôm lòng, ánh mắt rơi vết hằn đỏ phục vụ, đáy mắt dần dấy lên sự hứng thú, như thể thấy thứ gì đó thú vị, cất tiếng:

 

“Tìm .”

 

Nóng mắt quá, Hạ Ngôn ngửa cổ uống một ngụm nước lọc lớn, trong lòng ngừng mắng thầm.

 

Mỹ nam thẳng dậy, chiếm hữu nắm lấy tay đàn ông, mượn ngón tay chỉ trỏ thực đơn, giọng điệu nũng nịu đòi ăn món , đòi ăn món .

 

Người phục vụ với nửa khuôn mặt đỏ bừng, im lặng ghi tên món ăn.

 

Một lát , mỹ nam dùng giọng điệu lệnh, kiêu căng : “Đặt thực đơn xuống bàn, mệt .”

 

Người phục vụ theo lời, đặt thực đơn xuống xong cánh tay kìm run rẩy.

 

Người đàn ông tùy ý xuống, còn mỹ nam thì nghiêng đùi với một tư thế khoe trọn đường cong cơ thể. Hình như thấy tóc vướng víu, vén sang một bên, để lộ đường cong cổ thon dài trắng nõn, kết hợp với đường xương hàm sắc nét, trông vài phần mắt.

 

Hắn cúi đầu chọn món ăn yêu thích, đàn ông phía thản nhiên đ.á.n.h giá phục vụ, đám cường tráng cũng với ánh mắt trần trụi.

 

Nhà hàng chìm im lặng, ngoại trừ tiếng nhai, tiếng bát đĩa va chạm, thì chỉ còn giọng lúc cao lúc thấp của mỹ nam.

 

Cảnh Diệc Mạch và Trử Vạn Phu xuất hiện đúng lúc .

 

“Thì cô ở đây.”

 

Hai lượt xuống đối diện cô, đĩa thức ăn bàn hỏi: “Cô ăn ?”

 

Hạ Ngôn gật đầu, lặng lẽ dịch chuyển vị trí, khiến ba đối diện xuất hiện trong tầm của cô.

 

Trử Vạn Phu tinh ý nhận hành động của cô, đầu thoáng qua. Từ góc độ tới, hầu hết đều đang yên lặng ăn uống, vẻ gì đặc biệt.

 

Ông khẽ nhíu mày, bỏ qua một đóa hoa dương liễu nào đó đang nhếch mép .

 

“Ông với ai?”

 

“Cô nhầm , là miệng co giật.”

 

Hạ Ngôn nhịn bật .

 

Ánh mắt mỹ nam sang, tập trung hai trai đối diện cô, bực bội lườm nguýt phục vụ: “Khoảng chừng từng thôi, thể gói mang , nếu thì ăn ở đây.”

 

Vừa câu , đàn ông véo eo , giọng điệu lành: “Không ở đây hôi, là cá thối tôm rữa , cái gì khiến đổi ý định .”

 

Vừa , về phía hai mới đến.

 

Trử Vạn Phu: ???

 

Cảnh Diệc Mạch: ???

 

Hạ Ngôn: Hè, thích xem, thêm nữa .

 

Mặt mỹ nam ửng hồng, ánh mắt đa tình liếc nhẹ một cái, hai tay vòng qua cổ đàn ông, giọng mềm mại đến cực điểm: “Anh cứ bảo nũng, đây đang dần đổi , còn hỏi phục vụ thể gói mang mà…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-458-chieu-moi.html.]

 

Hắn ghé sát tai đàn ông: “Gần đây học một chiêu mới, về nhà sẽ uốn éo cho xem nha.”

 

Người đàn ông lập tức hài lòng: “Người phục vụ, mang thức ăn đến phòng .”

 

Người phục vụ xem kịch nãy giờ đầu về phía mấy gã lực lưỡng, mấy gã lắc đầu như gà mổ thóc.

 

“Xin , thể…” Người phục vụ gần như sắp .

 

Anh chỉ là một phục vụ nhỏ bé, việc truyền lời thể vô tình mất mạng thực sự phù hợp với . Anh cúi đầu, thấp thỏm chờ đợi cơn đau sắp truyền đến cơ thể, má vẫn còn nhói, lẽ sẽ đỏ vài ngày, đợi hết sưng trong mấy ngày cẩn thận, kẻo lôi bao cát trút giận…

 

Giây tiếp theo, âm thanh như tiếng trời phát từ miệng đàn ông:

 

“Được, ăn ở đây , mở hết cửa sổ , hương liệu ? Đốt một chút .”

 

Người phục vụ như đại xá: “ ngay đây.”

 

“Một chút tiền đồ cũng .” Mỹ nam bước xuống khỏi đùi , xuống đối diện, ưỡn thẳng lưng, nhưng dám lung tung. Dù thì ông xã của vẫn đang theo dõi sát .

 

“Công việc đây của cô là gì?”

 

Giọng của Trử Vạn Phu đột nhiên vang lên bên tai. Hạ Ngôn hồi hồn: “Người rảnh rỗi ở nhà, tự nhiên hỏi ?”

 

Vẻ mặt Trử Vạn Phu điềm nhiên, giọng điệu trêu chọc: “ còn tưởng cô là phóng viên giới giải trí.”

 

Luôn lăn lộn ở tuyến đầu của các tin đồn.

 

Hạ Ngôn: “Cái cũng đoán ?”

 

Trử Vạn Phu ngẩng đầu cô, còn kịp lên tiếng thì thấy giọng kinh ngạc của Cảnh Diệc Mạch: “Thật ?”

 

Hạ Ngôn: “Gần đúng.”

 

từng qua cái gì, dù cũng là một lao động kinh nghiệm.

 

Sự đổi mặt bàn gián đoạn cuộc trò chuyện của ba . Hạ Ngôn tận mắt thấy quả bong bóng lớn chuyên dùng để giao đồ ăn ngoài của khách sạn nghỉ dưỡng xuất hiện mắt.

 

“Hai , gọi đồ ăn ngoài ?”

 

Trử Vạn Phu thản nhiên : “Không còn cách nào, sợ c.h.ế.t.”

 

Cảnh Diệc Mạch nghiến răng nghiến lợi: “Làm thể ăn đồ của chứ?!”

 

Ánh mắt hai trần trụi biểu thị: Cô dám ăn ?

 

Hạ Ngôn: “… gan to.”

 

Sự khác thường đột ngột xuất hiện khiến đám lực lưỡng cảnh giác. Trao đổi ánh mắt xong, họ chia thành nhiều hướng, trong đó hai về phía .

 

“Anh em, trong thực đơn của chúng món nào hợp khẩu vị ?”

 

Gã lực lưỡng một bát mì vằn thắn thanh đạm, nước dùng trong veo, chỉ hai chấm dầu. Quả nhiên heo rừng ăn cám mịn.

 

Hai gã lực lưỡng bên bàn, rộng cao như hai bức tường, cánh tay chống bàn cơ bắp cuồn cuộn, trông sức bùng nổ.

 

Nếu là bình thường, lẽ sẽ kìm mà so sánh với ngoại hình của họ. Một khi nhận kém hơn đối phương, liền sẽ sợ hãi.

 

hai những sợ, thậm chí còn tay.

 

“Có ý kiến gì?” Cảnh Diệc Mạch lạnh lùng , ánh mắt như băng tuyết ngàn năm, lạnh buốt thấu xương.

 

Anh chỉ mong tìm cớ gây chuyện.

 

Sắc mặt gã lực lưỡng đổi mấy , cuối cùng : “Sao thế, chỉ hỏi thôi.”

 

“Thái độ của giống như hỏi thăm, mà giống như đến để hỏi tội.” Cảnh Diệc Mạch khẩy. “Cút ngay, đừng ép động thủ với các .”

 

Mặt gã lực lưỡng bỗng chốc đỏ tím, gân xanh nổi đầy cổ, bàn tay đặt bàn nắm chặt thành quyền. Chúng cố nén cơn giận, lưỡi hung hăng đẩy má, ánh mắt ẩn chứa hung ác.

 

“Anh em, ngoài giang hồ—”

 

Bốp.

 

 

Loading...