Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 459: Gây rối
Cập nhật lúc: 2025-11-20 00:36:32
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Diệc Mạch hai lời, vung nắm đ.ấ.m đấm thẳng mặt gã lực lưỡng.
Gã đàn ông kịp phòng , lãnh trọn cú đấm, văng một vệt nước bọt dài, ngã xuống đất với tiếng chát rõ ràng. Khi ngẩng đầu lên, nửa bên mặt chỉ lệch mà còn bầm tím.
Đồng bọn đối diện quát: “Gây rối ? Gan to như !”
Cảnh Diệc Mạch nhặt chiếc bánh mì baguette cứng như đá bàn lên, nhanh như chớp nhét cái miệng đang há hốc của .
“Ai là em với ? Dựa mặt to ?”
Âm thanh nghẹn thành những tiếng ú ớ.
Gã lực lưỡng đất lật dậy, c.h.ử.i rủa, nhặt khẩu s.ú.n.g dị năng lên. Ngón trỏ siết cò, giận dữ hét: “Xem cho nếm mùi. Tránh !”
Nói , ngón tay ấn xuống.
Từ lúc xung đột nổ đến khi họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng, chỉ xảy trong chớp mắt.
Hạ Ngôn tránh phía ngay khi Cảnh Diệc Mạch đập bàn dậy. Gần như vững, mắt cô sáng lên vô đốm sáng.
Đùng đùng đùng.
Các đốm sáng rơi xuống, viên đạn dị năng chứa năng lượng siêu cao nổ tung. Đĩa vỡ vụn, nước canh văng tung tóe khắp nơi, khăn trải bàn trắng nhiệt độ cao cháy, lửa đỏ rực bùng lên, cháy lan theo dầu mỡ và ván gỗ. Chỉ trong vài cái chớp mắt, khí phía tụ một làn khói đen dày đặc, sặc mùi khét.
“Chạy mau!”
“G.i.ế.c !”
“Đáng c.h.ế.t thật, cơm còn ăn xong, ít nhất cũng để ăn thêm một miếng chứ!”
“Ăn gì nữa, lo mà chạy thoát .”
Lúc họng s.ú.n.g lệch , với một góc nghiêng, tia năng lượng quét xuống sàn thành những đường ngoằn ngoèo. Chỗ nào qua đều cháy đen, lửa b.ắ.n lên đốt cháy tua rua treo xuống, leo lên với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.
Mọi còn tâm trí để than phiền, đổ phần cơm còn đĩa lớn, ôm ngực, cúi chạy ngoài.
Tốc độ hình thành đám cháy cực nhanh, khói mù mới là nguyên nhân gây c.h.ế.t hàng đầu.
“Đi, đưa cô ngoài.”
Trử Vạn Phu từ xuất hiện, nắm lấy cánh tay cô, nhíu mày chằm chằm hai gã lực lưỡng đang phát điên, cố gắng đưa cô rời khỏi phạm vi tấn công.
Một lũ điên rồ, ông nghĩ.
Bốn gã lực lưỡng canh cửa bếp chạy ngoài ngay khi hai gã phát điên. Quỷ mới gọi cứu viện tìm bác sĩ tâm thần.
Đám tay sai của Cảnh Văn Bân một ai bình thường.
Hạ Ngôn vốn định lát nữa truyền thẳng về khách sạn, nhưng thôi. Ở xem xem Cảnh Văn Bân tức đến mức nào cũng thú vị.
Nơi xa cửa chính, nhanh vài bước là tới. Có lẽ do động tĩnh trong nhà hàng quá lớn nên boong tàu, cầu thang, lan can tầng đều chật kín . Từng cái đầu thò , hận thể chui hẳn xem náo nhiệt, chẳng ai sợ khói hun.
Trử Vạn Phu đưa cô đến một góc tương đối yên tĩnh. Cô hỏi nhỏ: “Anh ?”
Không truyền về ?
Trử Vạn Phu vốn đang thầm đ.á.n.h giá đám đông hiếu kỳ, đầu cô với ánh mắt kỳ lạ.
“Anh xin nghỉ phép, nên về dạy .”
Hạ Ngôn: “Ồ?”
Đám đông chen chúc bậc thang thấy động tĩnh boong tàu tầng , đồng loạt đầu chéo lên.
Ánh mắt Trử Vạn Phu cũng xoay theo, giọng điệu trêu chọc: “Không ngờ nhân viên của bà chủ Hạ chuyên nghiệp đến thế.”
Giọng tức giận bực bội của Cảnh Văn Bân từ phía truyền xuống: “Tụi bây tránh hết , chặn ở đây thì tao xuống kiểu gì!”
Tiếng xôn xao vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-459-gay-roi.html.]
“Khốn kiếp thật, bên trong còn đang đ.á.n.h ? Đây là tàu mới của tao đó!”
Đám đông cao thấp lộn xộn bậc thang đẩy dạt từng lớp như sóng biển. Nhóm ở tầng dồn lảo đảo sang một bên, giống như kem đ.á.n.h răng bóp . Cảnh Văn Bân mặt mày đen sầm cuối cùng cũng xuất hiện ở góc cầu thang.
Hắn nhà hàng đang bốc khói cuồn cuộn, mặt nghẹt thấy rõ.
“Mau, đực đó gì, dập lửa !”
“Tàu của sắp cháy rụi .”
“Kẻ gây rối là ai? Mau dẫn bộ đến đây!”
“Hôm nay mà xử , mang họ Cảnh.”
"Kiếp ông chắc là s.ú.n.g máy." Hạ Ngôn tặc lưỡi, nhớ tới việc trả lời câu hỏi của ông , liền : "Chỉ cần phúc lợi đãi ngộ đầy đủ, nhân viên sẽ bỏ việc."
"Cô đang ám chỉ ?" Trử Vạn Phu khẽ nhướng mày.
Hạ Ngôn : "Tùy ông nghĩ thì nghĩ."
Đối diện, gã lực lưỡng ba chạy thông báo tình hình, lướt ngang đám đông, nhắm thẳng hướng Hạ Ngôn, ngón tay chỉ : "Là bọn họ chủ động gây sự!"
Hắn chỉ một khu vực. Những chỉ rõ , sợ kẻ gây rối trả thù nên tránh hiềm nghi, nhưng chân do dự, nên trốn .
Hạ Ngôn đối diện ánh mắt đầy phẫn nộ của Cảnh Văn Bân, thản nhiên với Trử Vạn Phu: "Chúng sẽ chịu tiếng chứ?"
Trử Vạn Phu sửa : "Là cô, . Nhân viên của cô gây rối trong giờ việc, với tư cách là ông chủ của , cô cũng chịu trách nhiệm pháp lý."
Hạ Ngôn ông bằng ánh mắt như kẻ ngốc: "Nói hươu vượn một cách nghiêm túc như , chính ông xem đáng tin ."
Trử Vạn Phu nhếch cằm, hiệu cho cô con chim đang nổi giận tới: "Anh chắc chắn thấy đáng tin."
"Bà chủ Hạ, hình như cô thiếu một thì ?" Cảnh Văn Bân mặt cô, xác định thấy khuôn mặt đáng ghét của ai đó xong thì tức đến mức lỗ mũi phập phồng liên tục.
"Ý là Cảnh Diệc Mạch?" cô hỏi.
"Ừm, ."
Hạ Ngôn giơ tay, chỉ nhà hàng đang bốc khói dữ dội hơn khi dội nước: "Đang đ.á.n.h ở trong đó."
Nghĩ một lát, cô thêm: "Bảo của tay nhẹ một chút, đừng đ.á.n.h hỏng nhân viên của . Anh còn ký hợp đồng kiếm tinh hạch cho đấy."
Cảnh Văn Bân nhíu mày đến mức thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi béo: "Cô gì? Cảnh Diệc Mạch là nhân viên của cô?"
Hạ Ngôn hỏi ngược : "Anh ?"
Trong đầu Cảnh Văn Bân gào thét: đường nào mà !
Cô chợt hiểu : "Ồ, quên mất. Lần cố gắng gửi , vì ám sát thành công nên biến thành hình vuông nhỏ, bán hai tinh hạch cấp hai. Tổng giám đốc Cảnh, gửi thêm vài nữa nhé?"
Sao cô ?!
Sắc mặt Cảnh Văn Bân cứng . Nghĩ đến nữ điệp viên một trở , còn tưởng bà cảm hóa nỡ về, hóa sớm đầu t.h.a.i .
"Bà chủ Hạ đang gì , hiểu."
"Không hiểu thì nghĩ thêm , sẽ ngày hiểu thôi." Hạ Ngôn nhẹ.
Lòng Cảnh Văn Bân run lên. Trong khoảnh khắc, một dự cảm lành ập đến. Người phụ nữ hễ là chuyện , luôn cảm giác lạnh sống lưng, huống hồ đến giờ vẫn tìm điểm yếu của cô .
"Tổng giám đốc Cảnh, chỉ tìm hai ."
Người dị năng hệ Thủy dùng nước dập lửa khiêng hai gã lực lưỡng , tùy tiện ném xuống. Hai mềm nhũn, lộ khuôn mặt to lớn khói hun đen sì.
Người dị năng tiến lên một bước, nhỏ tai Cảnh Văn Bân: "Khi tìm thấy bọn họ thì hôn mê . Đã kiểm tra kỹ lưỡng hiện trường, chỉ hai , tìm thấy bất kỳ kẻ gây rối nào khác."
Gân xanh trán Cảnh Văn Bân giật liên hồi. Không thấy xác, thấy ? Chẳng lẽ Cảnh Diệc Mạch bốc biến mất ?