Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 471: Biến Mất
Cập nhật lúc: 2025-11-20 01:12:27
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cô hai bước, tốc độ đột ngột giảm xuống, đầu mà với Hạ Ngôn:
“Đi nhanh lên, quản đốc tranh thủ thời gian sạch cơ thể cho cá, buổi đấu giá tối nay tuyệt đối sai sót.”
Tiếng gào thét dọc theo hành lang xuyên qua song sắt, từng lớp từng lớp đè xuống. Người gác cổng cánh cửa đầu tiên đang lầm bầm c.h.ử.i rủa và nhét bông tai.
Nhìn thấy hai , ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích khi sắp xem trò vui.
Anh gác chân lên lan can, hét lớn phía : “Bảo mẫu cuối cùng cũng tới , các em, chỉ hai , cược bộ diệt!”
Ngay đó, hành lang vang lên những tiếng đáp liên tiếp:
“Tên khốn, chúng còn thấy mặt mũi thế nào, cược cái quái gì.”
“Đừng quên quy tắc.”
Trong lúc chuyện, Hạ Ngôn và Phạm Thục Ý cánh cửa nhỏ chỉ đủ cho một qua, chờ mở cửa.
Người gác cổng hì hì, thò tay lấy chiếc chìa khóa giấu sát , nhắm thẳng ổ khóa. Anh liếc thể Phạm Thục Ý ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hạ Ngôn, thỏa mãn rướn cổ họng lên hét:
“Ai bảo nào cũng thua, khó khăn lắm mới đến lượt trực ở phía , kiểu gì cũng trải nghiệm cảm giác chiến thắng một chứ.”
“Cũng .”
“Dù hôm nay cũng là cuối, cứ để gian lận một .”
Đợi hai họ bước , gác cổng khóa trái cánh cửa sắt , đầy u ám và : “Cố gắng lên, đừng để thấy mặt các cô nữa.”
Hạ Ngôn và Phạm Thục Ý trao đổi ánh mắt, một lời.
Người gác cổng ở cánh cửa thứ hai mở cửa mà gây khó dễ, nhưng đến cánh cửa thứ ba, gác cổng trẻ tuổi hơn với cặp lông mày nhếch lên phát một tiếng khẩy, nhặt một viên tinh hạch bàn lên và tung hứng trong lòng bàn tay.
Anh chằm chằm hai một cách đầy ác ý, giọng nhỏ nhưng chứa đầy sự đe dọa: “Mặc dù ván chỉ cược ba viên tinh hạch, nhưng nghĩ đến việc sẽ thua, thấy khó chịu. Hay là thế , các cô chỉ cần c.h.ế.t một , sống sót sẽ thưởng cho cô hai viên tinh hạch, cộng thêm chỗ dựa là đây, thế nào?”
Hạ Ngôn chằm chằm khuôn mặt một lúc, khẽ gật đầu: “ .”
Phạm Thục Ý im lặng, nhưng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Hahaha.” Người gác cổng lông mày lộn xộn ngửa mặt lên lớn. “ thích thời thế như cô. Chỉ cần sống sót là cô, sẽ thưởng thêm cho cô một viên tinh hạch. sẽ xin quản đốc của các cô điều chuyển cô đến một vị trí hơn, điều kiện tiên quyết là cô sống, cô c.h.ế.t.”
Anh chỉ ngón tay Phạm Thục Ý, ý đồ rõ ràng.
Hạ Ngôn thản nhiên : “Không thành vấn đề.”
Đợi hai họ rời , gác cổng lông mày lộn xộn khóa cửa , bê bàn ghế đến, song sắt và thích thú từ xa.
Đây là một gian kín rộng hai mươi mét vuông. Ba bức tường treo những chiếc đèn nhỏ. Xung quanh trống rỗng, ngoại trừ một cái xô trắng và một chiếc khăn tắm treo bên tay , chỉ còn cá xiềng xích ở giữa, đang trừng mắt giận dữ.
Tiên sinh cá là một con theo đúng nghĩa đen. Anh sở hữu vẻ ngoài kiêu hãnh phi giới tính, làn da trắng gần như trong suốt. Khi cử động cơ thể, ánh lên màu sắc lưu ly mơ hồ, giống như chiếc đuôi cá xinh phủ đầy vảy của cá.
Hạ Ngôn thừa nhận ngay từ cái đầu tiên đôi mắt xanh lục bảo của thu hút, dường như ẩn chứa sự tĩnh lặng của biển cả độc nhất vô nhị Đảo Lydai.
lúc , trong đôi mắt u ám, hung bạo đó, hề chút cảm xúc nào của con .
Anh vùng vẫy dữ dội như mất trí, những sợi xích sắt tinh xảo khóa ở tứ chi, cổ và eo bụng kêu loảng xoảng.
Khi thấy hai , lao tới như một con thú dữ, dây xích phía nhanh chóng trượt và căng thẳng. Cho đến khi cổ siết đến nổi gân xanh, hai tay vẫn cố gắng với tới, đầu lắc lư, đồng t.ử màu xanh lục bảo vô hồn chằm chằm họ, hàm và hàm nghiến ken két.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-471-bien-mat.html.]
Hạ Ngôn đột nhiên cảm thấy hành động chút quen thuộc.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ song sắt truyền đến. Người gác cổng lông mày lộn xộn tỏ vẻ hài lòng nhưng lười biếng : “Đừng đực đó, cần nhắc nhở các cô gì . Các cô lấy nước, ướt khăn, lau sạch từng chút một, bỏ sót bất cứ chỗ nào, hiểu ?”
Hạ Ngôn nghiêng đầu.
Phạm Thục Ý mặt trắng bệch, môi run nhẹ, đôi mắt đầy vẻ đau khổ. Giọng chế giễu, trêu chọc của gác cổng từng chút một lọt màng nhĩ cô, mỗi từ giống như một con quỷ nhỏ xa đang nhe răng, vây quanh cô ác ý dùng cây đinh ba sắc nhọn đ.â.m mạnh trái tim mềm yếu.
Cô cảm thấy một luồng oán khí và hận thù thể kiềm chế đang cuộn trào, sắp bùng nổ. lúc sắp chạm đến điểm giới hạn, một bàn tay đặt lên vai cô, bóp mạnh.
“Sắp thành công , nhịn .”
Giọng đó nhẹ như gió, nhưng khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
Là bà chủ Hạ, khuôn mặt cô trắng trẻo, tràn đầy sự bình tĩnh và trấn tĩnh, dường như chỉ cần cô ở đó, chuyện sẽ thành công.
“Được.” Phạm Thục Ý đáp bằng thở.
Thấy hai họ cuối cùng cũng di chuyển ướt khăn, gác cổng lông mày lộn xộn cảm thấy một xem thì vô vị, cần chứng, chiến thắng của mới vẻ vang. “Hai em phía , dù cũng ai đến, các cũng đến gần xem náo nhiệt . Ngày mai em sẽ chia , cơ hội tụ tập chuyện phiếm nữa .”
“Có lý, chỉ cần khóa kỹ cửa sẽ vấn đề gì lớn.”
“Nghĩ đến việc chia tay, còn chút luyến tiếc.”
Cánh cửa gác cổng hai vang lên tiếng mở. Tiếng bước chân đến gần. Hai chiếc ghế va chạm cạch cạch xuống đất song sắt. Ba gác cổng đồng loạt dựa lưng ghế, vắt chân chữ ngũ, chằm chằm hai nữ nhân viên vệ sinh trẻ đang sạch cá bên trong.
“Cũng vài phần nhan sắc, tiếc thật.”
“Nếu đặt ngày thường lẽ còn... chỉ tiếc là hôm nay đặc biệt, sắp đưa .”
“Hừ, một thời gian nữa về, thể thiếu t.h.u.ố.c định.”
“Sao cá thể gần như giống xác sống vô hạn mà xác sống hóa nhỉ?”
Người gác cổng lông mày lộn xộn bật : “Lời dễ dàng quá, xem xem mỗi ngày phòng thí nghiệm khiêng bao nhiêu , mấy sống sót và sống sót lâu dài.”
“Dừng. Anh đúng là cái gì cũng dám linh tinh.” Người gác cổng hai toát mồ hôi lạnh, liên tục đầu xung quanh. “Chuyện ở đó thể bừa, mau đổi chủ đề.”
“Sợ gì, ở đây ngoài, hai cô nhân viên vệ sinh sắp c.h.ế.t , cá cũng còn lý trí.”
“Sao còn hứng thú , cả ba chúng đều cấy thứ gì đó , lỡ như thể lén giám sát gì đó, mạng nhỏ mất là mất.” Người gác cổng hai sắc mặt cực kỳ khó coi, dậy bê ghế định bỏ ngay tại chỗ.
Người gác cổng lông mày lộn xộn phục, đảo mắt gác cổng một ít : “Anh xem, một.”
Người gác cổng một hì hì: “Cuối cùng cũng xổ chim , cắm, chim nhỏ biến thành đại điêu.”
“Một lũ ngốc nghếch.” Người gác cổng hai bực bội , họ hiểu gì về sự thận trọng.
Chưa mấy bước, thấy tiếng dậy đột ngột, ghế đổ đùng vang trời.
Giọng gác cổng một vang lên cao vút, sắc nhọn và kinh hoàng:
“Họ biến mất .”