Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 475: Cho một cuốn

Cập nhật lúc: 2025-11-20 01:12:31
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tránh , đừng chắn đường phía lên món.”

 

Cảnh Diệc Mạch ngẩng đầu lên, quăng túi thực phẩm , nhấc đĩa lên đổ , đó thắt chặt dây, đặt sang một bên để đóng gói món tiếp theo.

 

Động tác trôi chảy, luyện tập trong thời gian dài.

 

Nhân viên phục vụ hít một sâu, mắt dõi theo chiếc đĩa, : “Ngài gọi món cả buổi sáng , cả nhà bếp đều xoay quanh ngài, nồi kịp nghỉ, xẻng xào thức ăn cũng bốc khói, đầu bếp tức đến mức c.h.ử.i rủa...”

 

“Gì cơ? Đầu bếp c.h.ử.i ? Đắc tội với khách hàng đúng , , cho thêm một cuốn.” Cảnh Diệc Mạch nghỉ ngơi một chút, uống nước khoáng mang theo. Thấy , nhướng mày bổ sung: “Chính là theo thực đơn của các , từ đầu đến cuối, mỗi món lên một nữa.”

 

“...”

 

“Sao còn ? họ của Bân tổng, cũng coi như nửa ông chủ của các , lời ông chủ thì chứ? Mau về món . Bận đến mức bốc khói mà đưa tay giúp đỡ, trừ lương.”

 

Nhân viên phục vụ lóc về bếp.

 

Sau khi đóng gói tất cả món ăn, Cảnh Diệc Mạch lấy một cái gậy dài, xâu bộ túi thực phẩm lên đó, cầm chai nước khoáng, biến mất tại chỗ.

 

Thấy , nhân viên phục vụ vội vàng chạy dọn dẹp bát đĩa, đặt một tấm biển Đã đặt lên bàn.

 

“Ông tổ cuối cùng cũng , tạ ơn trời đất!”

 

“Anh gì, món gọi xong ?”

 

Cảnh Diệc Mạch xuất hiện như một bóng ma phía , ngó đầu tấm biển bàn, vẻ mặt vô cùng tự nhiên xuống.

 

“Người của các cũng bụng thật đấy, còn giữ chỗ cho . Lát nữa sẽ mua kem cho các ăn.”

 

Tập thể nhân viên phục vụ im lặng.

 

“Tiểu Cảnh, hóa ở đây!”

 

Hạ Ngôn nở nụ thiện, xuống bàn bên cạnh .

 

“Nhân viên phục vụ, cho một cuốn.”

 

Trử Vạn Phu cũng tự tìm một bàn xuống.

 

“Xin , cũng cho một cuốn.”

 

...

 

“Việc cỏn con cũng đến chỗ báo cáo, các não ?!”

 

Trong phòng triển lãm, Cảnh Văn Bân tức đến mức khói bốc từ mũi và miệng, ngón trỏ chọc mạnh trán đầu bếp. Chiếc mũ đầu bếp trắng tinh lung lay rơi xuống phía .

 

“Chúng, chúng cử nhiều cảnh cáo, nhưng trai ruột của ngài...”

 

Đầu bếp lắp bắp, cúi đầu lén lên.

 

Hai trông cũng khá giống , ai hai em đang giận dỗi . Nếu họ thái độ quá cứng rắn, hai em lành với , cuối cùng khổ vẫn là họ.

 

Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, họ chỉ là đầu bếp nhỏ, càng dám chen .

 

Cảnh Văn Bân lập tức lộ vẻ ấm ức vì tự đào hố chôn . Trước đây gây khó chịu cho khác, ngờ hôm nay khác chơi ngược.

 

“Hắn gì các cũng tin ? Thế đưa phòng thí nghiệm ? Có bố đều hại c.h.ế.t ?!”

 

Cảnh Văn Bân tức đến mức lời bật kịp suy nghĩ. Đợi đến khi thấy thuộc hạ thần sắc khác thường thì muộn.

 

Hắn đổi chủ đề, cố vẻ hào phóng: “Bụng của họ lớn bao nhiêu thì cứ cho họ ăn thoải mái. Lát nữa xin bác sĩ vài viên t.h.u.ố.c tiêu hóa, bảo mang đến. Họ gọi món gì thì cứ gọi, tin họ cái bụng to vô tận ?”

 

Đầu bếp nuốt nước bọt khó khăn, cẩn thận : “Bân tổng, bụng họ thì nhỏ, nhưng túi đựng thực phẩm thì vô tận. Họ ăn, chỉ đóng gói.”

 

“...”

 

Bốp.

 

“Anh đến cả từ vô dụng cũng xứng! Đầu óc chắc chắn thiếu một sợi dây. Rốt cuộc đến đây gì? Nói thẳng!”

 

“... Nhà hàng thứ hai hết sạch món, ngài xem nên cấp thêm nguyên liệu cho chúng ...”

 

Cảnh Văn Bân chỉ thấy mắt tối sầm.

 

Hắn yếu ớt : “Mau gọi bác sĩ đến đây, chóng mặt.”

 

Đám vệ sĩ phía lập tức náo loạn.

 

“Bác sĩ!”

 

“Mau tìm bác sĩ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-475-cho-mot-cuon.html.]

“Đại ca chóng mặt, nên thử bấm nhân trung ?”

 

Trong mớ hỗn độn, Cảnh Văn Bân túm lấy một góc áo, yếu ớt : “Ném xuống biển cho xác sống ăn, đừng để thấy nữa. Còn nữa, mau nhà hàng thứ hai ngăn ba . Lão t.ử sắp họ ăn sạch ...”

 

“Đã rõ đại ca, giao cho chúng .”

 

...

 

Trong phòng của .

 

Cảnh Văn Bân đắp khăn lạnh lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mu bàn tay bên cạnh cắm kim tiêm, chất lỏng trong suốt từ dây truyền dịch chậm rãi chảy cơ thể.

 

nhẹ nhàng rón rén đến gần.

 

“Đại ca ngủ ?”

 

“Vừa mới nghỉ, chuyện gì.”

 

“Haizz, đang đau đầu báo cáo thế nào. Đại ca bảo chúng đuổi , nhưng khi chúng xuống thì nhà hàng chẳng còn bóng nào. Tất cả trong bếp đều đang bận rửa bát đĩa, hỏi thì họ đóng gói xong bỏ chạy từ lâu , xem.”

 

“Anh em...”

 

“Chuyện gì bác sĩ.”

 

là đại ca nghỉ ngơi, chứ ngủ...”

 

Quay đầu , Cảnh Văn Bân nhắm nghiền mắt, tức đến ngất .

 

“Đại ca!”

 

...

 

Hoàng hôn, cổng trường học.

 

“Đi qua đừng bỏ lỡ, cơm hộp mới lò đây, giá rẻ, một suất chỉ 5 điểm tích lũy!”

 

Cảnh Diệc Mạch kiếm một cái bàn, đặt gọn gàng những túi thực phẩm đóng gói lên đó, lớn tiếng chào mời những đứa trẻ sắp tan học.

 

“Ôi, rẻ quá, thật hả thầy?”

 

“Chỉ 5 điểm tích lũy một suất, nếu thật sự rẻ như , cháu mua một suất mang về cho ăn.”

 

Cổng dịch chuyển xuất hiện đúng giờ, nhưng học sinh dừng chân tiến tới.

 

Hiệu trưởng Cao Sĩ Tự thắc mắc chen lên phía : “Có chuyện gì ?”

 

Học sinh ngước ông , chỉ tay về phía đó: “Thầy ơi, một đang bán đồ ăn ở đằng .”

 

Lúc đang là lúc mặt trời lặn, ánh sáng màu cam chói chang, Cao Sĩ Tự nheo mắt kỹ.

 

“Các em đừng động, thầy qua xem .”

 

Khi ông đến gần, thấy Cảnh Diệc Mạch nhe hàm răng trắng, rạng rỡ: “Vừa Hiệu trưởng Cao đến, giúp tổ chức một chút . Đồ ăn đều khử độc , sạch sẽ, bà chủ cũng đồng ý.”

 

“Không thành vấn đề. Các em, nếu nhu cầu thì xếp hàng đến mua nhé. Đây là thầy giáo dị năng cao cấp của trường chúng !”

 

Cao Sĩ Tự hô một tiếng, những đứa trẻ nhỏ đang mong ngóng cổng trường lập tức lao tới như những quả đạn pháo.

 

Các học sinh thấy đủ loại đồ ăn mặn chay bàn, rụt rè hỏi: “Thầy ơi, đồ ăn thịt thì giá đắt hơn hả thầy?”

 

Cảnh Diệc Mạch hưởng thụ hai chữ “thầy giáo”, trực tiếp vung tay:

 

“Không phân biệt mặn chay, tất cả chỉ 5 điểm tích lũy!”

 

“Oa oa oa, cháu thịt xào.”

 

“Cháu cũng ăn thịt.”

 

Cao Sĩ Tự bên cạnh giúp đỡ, cầm máy quẹt thẻ thu điểm tích lũy.

 

Học sinh tụ tập ngày càng đông. Những đứa mua thì ôm chặt túi thực phẩm ngực, cảm nhận ấm xuyên qua lớp áo, nhảy chân sáo chạy cổng dịch chuyển, vội vàng về nhà cải thiện bữa ăn cho gia đình.

 

Các giáo viên đưa học sinh cũng về phía đó mỉm mãn nguyện. Ai thấy học sinh của ăn no chứ.

 

Lúc , cổng dịch chuyển bên cạnh xuất hiện gợn sóng, Hạ Ngôn bước .

 

“Chào bà chủ.”

 

Hạ Ngôn gật đầu.

 

để một ít đồ ăn trong căn tin, khi tan cùng ăn nhé, coi như là một phúc lợi.”

 

 

Loading...