Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 478: Đền bù
Cập nhật lúc: 2025-11-20 01:12:35
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ai?”
Người đến cực nhanh, gần như ngay khi cô đầu, cổ áo tóm chặt, bên tai truyền đến tiếng gió sắc lạnh.
Bốp.
Mặt cô kiểm soát sang một bên.
Bốp.
Lại sang bên trái.
“A!”
Cô thấy tiếng đồng bạn la hét, đồng thời hai bên má truyền đến cảm giác nóng rát kèm chút tê dại.
“Ai dám đ.á.n.h ?! Có c.h.ế.t ?!” Cô thấy chính gào lên thất thanh như cái mõ.
Cô tát đến mức hoa mắt, cảm giác cả ngôi nhà sàn đang rung chuyển, cuồng trong chốc lát, cảm thấy sắp ngã ngoài lan can cao ngất, còn kịp mở mắt xem rốt cuộc là ai đ.á.n.h .
Đột nhiên một lực từ cổ áo truyền đến, cô kéo giật .
“Cô gì?!”
Trong lúc hoảng loạn, bàn tay cô vung lên chạm lan can. Như nắm cọng rơm cứu mạng, cô nắm chặt lấy, đồng thời kêu cứu.
“Cứu mạng. G.i.ế.c . Bân tổng mau đến cứu .”
Sau đó chợt nhớ Bân tổng còn ở thuyền, cách xa thế căn bản thấy, cô liền kêu cứu đồng bạn, nhưng vẫn nhận hồi đáp. Trong lòng thịch một tiếng, hoảng sợ.
Cô mắt sưng như hạt óc chó, cố gắng mở một khe nhỏ, lờ mờ thấy một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
“Buông , nếu bẻ gãy tay cô.” Giọng đó bình tĩnh đến lạ.
“Bà, bà chủ Hạ, tha cho .”
“ đếm đến ba.”
“Không , buông .”
Hạ Ngôn mặt cảm xúc liếc căn phòng bừa bộn và đồng bạn của cô đang giữa những viên ngọc trai biến dạng vương vãi.
“Cô cũng xuống đây.”
Giọng đồng bạn run rẩy: “Biết .”
Cầu thang dựng cao dốc, tấm sắt mỗi bậc thang đều ăn mòn rỉ sét, lên phát tiếng xào xạc.
Hạ Ngôn nắm tay cô buông, kéo xuống, đó dùng sức đẩy mạnh.
“Nhặt hết những sợi tóc cô ném xuống cho . Thiếu một sợi, sẽ dùng tóc cô thế. Cô cũng .”
Người phụ nữ mặt sưng như đầu heo trong vũng nước nức nở.
“Nhặt tóc?! Làm thể nhặt hết . Tại cô mặt vì loại ? Cô tha cho một con đường sống, cho cô tinh hạch. cho cô vật tư. cho cô tất cả thứ.”
Hạ Ngôn mím môi, vẻ mặt kiên nhẫn, túm tóc cô ép cô ngẩng đầu lên, tay từ từ xoa nắn cổ cô , như thể đang tìm vị trí nhất để vặn gãy.
“Bởi vì coi cô là .”
“Đi nhặt .”
“Uông Oánh, đừng gây rối nữa, bà chủ Hạ bảo chúng nhặt thì nhặt .” Đồng bạn cô run sợ quan sát sắc mặt Hạ Ngôn.
Cũng giống như việc họ coi mạng khác gì, cũng sẽ coi mạng họ gì. Tuyệt đối đừng để chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Uông Oánh di chuyển khuôn mặt sưng phù, hai hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-478-den-bu.html.]
“Cô đỡ dậy, dậy nổi.”
Đồng bạn đỡ cô dậy, hai lội nước bẹt bẹt đến nhà sàn, tìm kiếm những sợi tóc thể rơi xuống ở khe đá, trong vết rỉ sét.
Hòn đảo lớn, bất kỳ sự bất thường nào cũng sẽ lan truyền khắp ngóc ngách trong chốc lát.
Những tụ tập đến xem náo nhiệt ngoài các vị khách, còn những cư dân địa phương như đeo cùng một chiếc mặt nạ, một bên đất khô, một bên trong nước biển đang dần lạnh .
Khoảng cách xa nhất mà sóng thể đ.á.n.h tới chính là ranh giới phân chia giữa họ.
Bẹt bẹt bẹt.
Cư dân lắp tay cầm nửa con búp bê, đôi mắt xám xịt chằm chằm cái chân nhựa sóng biển cuốn , dẫm lên bọt nước bất chấp tất cả lao tới.
Cô đuổi theo xa, nước biển dâng đến n.g.ự.c mới nắm cái chân trôi nổi theo sóng. Cô lắp cái chân, nâng niu ôm n.g.ự.c như vật thất lạc tìm , vuốt ve thật lâu. Bàn tay vuốt ve lên chạm thứ gì đó thì khựng .
Cô giơ con búp bê cũ kỹ mắt, hình cứng đờ giữa sóng biển cuồn cuộn.
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy bi thương, cô dời tầm mắt, buộc nữa.
Sau một lúc lâu, Uông Oánh và đồng bạn tay nắm lèo tèo vài sợi tóc, run rẩy tiến đến: “Chúng chỉ tìm bấy nhiêu thôi, tóc quá mảnh, gió thổi bay .”
Đồng bạn thấy vẻ mặt Hạ Ngôn còn lạnh lùng như lúc nãy, liền đề nghị: “Thế bà chủ Hạ, khi về chúng sẽ góp tiền, chuẩn nhiều đồ chơi hơn mang đến đền bù cho cô . Búp bê chúng cũng sẽ tìm cách chuẩn , cô thấy ?”
“, cần.”
Cư dân lắp từ lúc nào lên bờ, cô tập tễnh bước đến, trong khuỷu tay ôm con búp bê. Trên đó, màu sơn mắt và miệng trôi khá nhiều, vỏ nhựa ố vàng cứng đờ, chiếc váy tự chế cũng trở nên rách nát.
Uông Oánh đầu thấy cô , nghĩ đến tình cảnh thê t.h.ả.m của bây giờ đều do cô mà , một đám khách xem trò , lửa giận trong lòng bùng lên: “Mày còn gì nữa? Tao đền cho mày đồ chơi, con búp bê rách nát trong tay mày vứt cũng ai thèm. Làm đừng quá tham lam!”
Đồng bạn cũng chút bất mãn: “Biết đủ , chúng là nể mặt bà chủ Hạ, chứ ai thèm để ý đến mày . là lượng sức .”
Cư dân lắp rụt rè , con ngươi xám đen chằm chằm những sợi tóc gió thổi bay, đưa bàn tay thô ráp .
“Tóc, tóc cho .”
“Mày là cái th…”
“Đưa tóc cho cô .” Hạ Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Hai dám gì, ngón tay kẹp lấy đầu sợi tóc, duỗi cánh tay dài : “Đây, lấy , đừng chạm tay .”
Cư dân lắp nhận lấy, cũng ôm ngực, phịch xuống bậc thang, cố gắng gắn tóc trở .
“Bà chủ Hạ, thế ? Chúng thể ?” Uông Oánh dám chạm khuôn mặt sưng tấy, nhưng ánh mắt khác thường của những xung quanh gần như thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô . Cô nóng lòng rời khỏi nơi mất mặt ngay lập tức.
“Mang tinh hạch theo ? Lấy hết .”
Hạ Ngôn sẽ ngây thơ tin lời khi thu thập đủ đồ chơi sẽ gửi đến của họ. Nơi đây sâu trong lòng biển, ai sẽ mất công chạy đến? Đây chỉ là cái cớ mà họ tìm thôi.
“... Mang .”
Sắc mặt hai cứng đờ, kéo một chiếc túi nhỏ từ túi áo trong. Túi phồng lắm, nhưng họ nỡ cho .
Hạ Ngôn xòe tay , ánh mắt cho phép từ chối.
Sau khi nhận chiếc túi, Hạ Ngôn tháo dây rút. Bên trong là tinh hạch cấp năm, ước chừng cũng ba bốn mươi viên, đủ cho cô sống một thời gian dài.
“Rất , những tinh hạch coi như đền bù. Các thể .”
“Cảm ơn bà chủ Hạ… ừm…” Uông Oánh nở nụ thì đột nhiên vẻ mặt đau đớn, cứng đờ .
Phía cô , đồng t.ử cư dân lắp rung lên, trạng thái như phát điên. Cô đột ngột rút con d.a.o nhọn dùng để nạy hàu , đ.â.m mạnh xuống.
“Mày , c.h.ế.t , tao mày c.h.ế.t!”
Phụt. Chất lỏng đỏ tươi từ vết thương phun xối xả, vài giọt b.ắ.n lên mặt đồng bạn.
“A! G.i.ế.c !”