Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 488: Quyết định của cô ấy

Cập nhật lúc: 2025-11-20 10:43:44
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Ngôn dựng tai lắng .

 

Phạm Thục Ý bác sĩ Tang đang bận rộn ở quầy y tá, hạ quyết tâm : “ nghĩ, lẽ ý tưởng của Viện trưởng Quý là đúng.”

 

“Ý cô là đưa Cam T.ử Kính đến phòng thí nghiệm?”

 

“Vâng.” Phạm Thục Ý cứng đờ cong khóe miệng, Hạ Ngôn: “Không câu lấy độc trị độc .”

 

Mặc dù dùng ở đây thích hợp, nhưng từ phòng thí nghiệm chuyển sang phòng thí nghiệm khác, về bản chất cũng gần như ?

 

Nếu Cam T.ử Kính bước tiếp, đến phòng thí nghiệm của Viện trưởng Quý để chấp nhận đổi mới, lẽ thực sự thể kết quả , và cũng sẽ dễ chấp nhận hơn kim tiêm đ.â.m cơ thể, chất lỏng lạ chảy trong mạch máu.

 

Anh tự nguyện.

 

Hạ Ngôn tôn trọng sự lựa chọn của bất cứ ai: “Chúc cô thành công. Chuyện cần giúp, cô thể trực tiếp tìm bác sĩ Tang bày tỏ thái độ, bà sẽ chuyển lời đến Viện trưởng Quý.”

 

“Có một việc chỉ cô mới giúp .” Phạm Thục Ý , “ chứng kiến.”

 

Hạ Ngôn khẽ nhíu mày.

 

Cô coi như thấy, tiếp tục hết lời: “ đồng ý để T.ử Kính tham gia dự án thí nghiệm, nhưng tương đối tự do. Khi cần , hoặc trong quá trình chờ đợi kết quả, đưa ngoài xem biển, hóng gió.”

 

Tầng tám của khu nội trú là tầng yên tĩnh nhất. Tiếng thang máy đinh mở ở cuối hành lang, dội bốn bức tường dần xa.

 

Bác sĩ Tang khẽ vỗ vai cô y tá nhỏ, liếc hai bên ngoài, ước chừng thời gian.

 

Phạm Thục Ý im lặng tổ chức ngôn ngữ, một lúc lâu mới mở lời.

 

chấp nhận kết quả tồi tệ nhất. Cam T.ử Kính thể ngày đêm trong phòng thí nghiệm, mở mắt là trần nhà lạnh lẽo, nhắm mắt là đèn bóng chói mắt. Anh sống mỗi ngày một cách nghiêm túc trong thời gian hữu hạn.

 

Chỉ cần Viện trưởng Quý đồng ý điều , chúng mới tham gia. Để đề phòng ông lừa chúng , cần một chứng kiến. nghĩ nghĩ , chỉ bà chủ Hạ cô là thích hợp nhất.”

 

Thực quyết định bốc đồng, cũng vô lý.

 

Đối phương thể từ chối, căn bản lý do gì để bảo đảm cho bất cứ ai.

 

nghĩ cách, tất cả đều thông, chỉ thể tuyệt vọng sụp xuống góc tường, vò đầu bứt tóc.

 

Là một cô y tá nhỏ chịu nổi gợi ý một câu: “Thử tìm bà chủ Hạ giúp đỡ xem? Đôi khi đối với chúng là chuyện khó như lên trời, họ chỉ cần một câu thể giải quyết.”

 

ngây .

 

“Cứ hỏi thử, thất bại cũng , cô sẽ mất mát gì.”

 

Cô y tá nhỏ ném câu vội vã rời , còn cô thì như bừng tỉnh.

 

Lúc , cô đang chờ một câu trả lời.

 

Hạ Ngôn đột nhiên bật : “Nếu sớm đây là một cái hố, lẽ... thôi, giúp cô.”

 

Cho dù nữa Hạ Ngôn cũng sẽ chọn cứu , chủ yếu là những tinh hạch cấp năm thực sự quá thơm, tính tính cô lời lớn.

 

Chỉ là một vấn đề hậu mãi, chuyện nhỏ.

 

Cảm xúc căng thẳng của Phạm Thục Ý thả lỏng: “Vậy...”

 

“Bà chủ Hạ, mặc dù thấy cách là thỏa đáng, nhưng với tư cách là khách quen của cô, cảm giác tin tưởng , thực sự đau lòng.”

 

Giọng già dặn nhưng trầm vang lên từ cuối hành lang.

 

Bác sĩ Tang mừng rỡ: “Lão Quý, quả nhiên ông đúng giờ!”

 

Hạ Ngôn , đang vội vã chạy đến Viện trưởng Quý thì là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-488-quyet-dinh-cua-co-ay.html.]

 

Cô nở nụ , giọng điệu trêu chọc: “Không còn cách nào khác, là bà chủ, dịch vụ hậu mãi tự nhiên cũng thể kém, đành phiền Viện trưởng Quý chiều theo yêu cầu của cô .”

 

Viện trưởng Quý liếc Phạm Thục Ý. Cô mím chặt môi, ánh mắt cảnh giác rõ ràng. Ông khỏi tự mãn hừ một tiếng.

 

“Nghĩ xem, cô bé lúc ngay cả một lời giải thích cũng cho . Vừa đến ba chữ phòng thí nghiệm là mặt tái mét. Nói thật, phòng thí nghiệm phòng thí nghiệm , mục đích nghiên cứu khác .”

 

Bác sĩ Tang vội bên cạnh hòa giải: “Phản ứng căng thẳng là thể hiểu . Không giờ cô cũng đang bình tĩnh thương lượng với ông . Sao ông còn chấp nhặt với trẻ con?”

 

Viện trưởng Quý ho khan: “Nói thì nghiêm trọng . Chúng vấn đề chính. Cô bé, những điều cô đều thấy. đồng ý tất cả những yêu cầu đó của cô, thậm chí còn tặng cô một suất ở biệt thự miễn phí, tiện cho cô thể thấy Cam T.ử Kính ở cự ly gần lúc nơi. Quá trình nghiên cứu của chúng , cô thể xem bất cứ lúc nào, thế nào?”

 

Điều kiện quả thực vô cùng hấp dẫn, ngay cả Phạm Thục Ý là mới cũng , hai mươi hòn đảo nhỏ bao quanh đảo Lydai đều là những hòn đảo tư nhân xa hoa, tiền thuê hàng tháng đắt đỏ khủng khiếp, và tất cả đều những nhân vật lớn ở, ngoài chỉ thể ghen tị.

 

Giờ đây, đồng ý cho cô ở miễn phí?

 

Ánh mắt đều dừng Phạm Thục Ý, một ai mở lời , đều kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời cuối cùng của cô .

 

“Còn một điểm nữa,” Phạm Thục Ý căng thẳng đến mức trán rịn mồ hôi, “Nếu phát hiện thí nghiệm sắp tiến hành vô cùng bất lợi cho Cam T.ử Kính, quyền hô dừng.”

 

Viện trưởng Quý trầm ngâm một lát lắc đầu: “Cô quá rộng, tiêu chuẩn mà cô gọi là gì, xin thể đồng ý với cô.”

 

Ông thầm điều khiển mắt liếc phòng bệnh, trong lòng cũng căng thẳng, sợ cô bé theo lối mòn, nếu tức giận mà khăng khăng đồng ý thì gay go.

 

“Khụ khụ, thấy cô cũng tính toán gì, là thế ,” Ông cho cô một bậc thang, “Trong quá trình thí nghiệm, chỉ cần cô thấy , cứ hô dừng bất cứ lúc nào, chúng tạm thời đưa thỏa thuận tuyệt đối.

 

thì những đổi giữa chừng sẽ nhiều, cô hiểu điều chứ?”

 

Phạm Thục Ý lạnh lùng gật đầu.

 

Rất , lời khác . Viện trưởng Quý thầm lau một giọt mồ hôi. Nói thật, gặp cô bé khó đối phó, còn bằng gặp mười Lão Tam.

 

“Hơn nữa, bà chủ Hạ còn mặt ở đây. Cho dù cô tin , cô cô mời đến, chắc chắn vấn đề gì chứ?”

 

Phạm Thục Ý phát tiếng “Ừm” trong cổ họng.

 

đồng ý.”

 

Viện trưởng Quý và bác sĩ Tang đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chuyện cuối cùng cũng chốt.

 

“Nghe Cam T.ử Kính tự chạy ngoài?” Ông hỏi.

 

Bác sĩ Tang thừa nhận đồng thời cũng băn khoăn: “Ở quầy y tá nhiều trực như , mà ai từng bước ngoài như thế nào, còn phát hiện.”

 

Viện trưởng Quý trầm tư: “Thời gian tỉnh táo kéo dài bao lâu?”

 

Ông cần ghi tất cả thông tin .

 

Bác sĩ Tang và Phạm Thục Ý về phía Hạ Ngôn, chỉ cô mới chuyện .

 

Hạ Ngôn hồi tưởng đoạn trải nghiệm đó, khẳng định : “Nếu tính từ lúc gặp , là 0 phút.”

 

“Điều thể...” Viện trưởng Quý vốn định phản bác, nhưng sự im lặng đồng bộ của bác sĩ Tang và Phạm Thục Ý khiến ông nhận việc đơn giản như tưởng tượng.

 

“Ở giữa còn xảy chuyện gì, cô tiện cho ?”

 

Hạ Ngôn dùng ánh mắt phức tạp cho ông : thể.

 

Điểm mấu chốt là Phạm Thục Ý còn đầu chỗ khác, sâu chủ đề .

 

Ông suy đoán một lát, hỏi:

 

“Chẳng lẽ, xuất hiện ảo giác?”

 

 

Loading...