Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 491: Lại chuyển nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-20 10:43:47
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Ngôn siêu thị quét sạch bao nhiêu .
Gấu Gấu và cô ở khu vực giải trí sảnh lớn, từng đợt khách hàng đeo và xách những túi bao bì cực lớn, qua Cổng nghỉ dưỡng nhiều .
Rõ ràng thể đặt trong ô lưu trữ, nhưng họ vẫn mang từng túi lớn nhỏ về nhà, giống như thấy thức ăn mắt thì lòng yên.
“bà chủ, doanh thu hôm nay tuyệt đối siêu cao.” Gấu Gấu .
Hạ Ngôn bày tỏ sự đồng tình.
Đợi đến đêm khuya, gần 11 giờ, cảnh mua sắm khẩn trương mới dần lắng xuống.
“bà chủ Hạ.”
Vài phụ nữ ôm chiếc khăn vải sạch sẽ từ ngoài cửa di chuyển .
Hạ Ngôn dậy, : “Muộn thế mà ngủ ? Lẽ nào ngày mai nghỉ phép?”
Tất cả công việc trong căn cứ đều ngày nghỉ, nhiều, tám ngày, là nhất quán với thời bình.
Các phụ nữ lắc đầu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét đều mềm mại, ngay cả trái tim cũng trở nên dịu dàng.
Ánh mắt họ dừng cô, Gấu Gấu, dừng sảnh lớn sạch một hạt bụi, Cổng nghỉ dưỡng tựa tường lặng lẽ xoay tròn.
Mọi ngóc ngách nơi đều quen thuộc, họ khỏi lộ vẻ buồn bã và lưu luyến.
“Tối nay các cô , chúng cũng gì để tặng, chỉ một ít bánh ngọt gia đình, mong cô đừng chê. Sau đó, chúng hy vọng khách sạn ngày càng hơn, bà chủ Hạ cô cũng khỏe mạnh.”
Nói , họ đưa chiếc khăn vải sạch sẽ qua.
Hạ Ngôn cúi mắt.
Vải trắng, bàn tay thô ráp, bánh ngọt thơm, đôi mắt đỏ, khí buồn bã lan tỏa.
Cô chớp chớp đôi mắt khô khan, cổ họng đột nhiên như nuốt giấy nhám.
Cô dùng hai tay nhận lấy, giọng khàn: “Cảm ơn.” Sau đó bổ sung: “Mọi cũng khỏe mạnh, sẽ ngày càng hơn.”
Âm thanh đáp cô là sự run rẩy kìm nén: “Ừm, .”
Lúc một khác bước tới, đưa chiếc khăn vải ấm áp qua, nghẹn ngào lời tương tự. Rồi lượt từng , khăn vải ấm áp và nặng trịch chất đầy trong vòng tay Hạ Ngôn, khiến lòng cô dần sự ngọt ngào lấp đầy.
Các phụ nữ lưng rời . Hạ Ngôn theo, đợi đến khi rõ bên ngoài thì cơ thể đột nhiên chấn động. Khu an đầy những khách hàng đến tiễn biệt.
“Mọi ...”
Trái tim cô đập mạnh, thình thịch vang dội màng nhĩ.
“bà chủ Hạ, tối nay chuyển nhà, chúng tiễn cô.”
“Nếu bên đó quá nguy hiểm thì về nhé, chúng mãi mãi dang rộng vòng tay chờ cô.”
“Chúc các cô bình an vô sự, bình an trọn đời.”
Nhìn những đôi mắt sáng ngời chứa đầy tình cảm chân thành, những khuôn mặt hóp nhưng vì sự hiện diện của cô mà trở nên đầy đặn, những bờ vai còng trở nên thẳng thớm, Hạ Ngôn đột nhiên cảm thấy tự hào.
Không gì ý nghĩa thành tựu hơn việc nuôi một gầy gò trở nên béo . Mà cô Hạ Ngôn một nuôi, là nuôi cả ngàn vạn .
Cô tự thưởng cho một lời khen lớn.
“Chị Hạ!”
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ bé thoát khỏi vòng tay, chạy nhanh đến ôm chầm lấy eo cô, giọng non nớt tủi :
“Chị đừng , em nỡ xa chị.”
Hạ Ngôn dùng ánh mắt ngăn đến kéo đứa trẻ , lòng bàn tay mềm mại đặt lên tóc cô bé, vuốt ve từng chút một.
“Chị cũng nỡ xa các em, nhưng chị cũng việc riêng, giống như em học, chị cũng .”
Cái đầu nhỏ lắc lư, dùng hành động biểu thị đồng ý.
“Chị Hạ thích những đứa trẻ ngoan, em ngoan ?”
Cái đầu nhỏ gật gù, giọng nghèn nghẹn: “Ngoan.”
Hạ Ngôn : “Vậy chị tặng em một bộ bài tập, nhất định ngoan ngoãn xong nhé.”
Đứa trẻ: ?
Hạ Ngôn nhét một hộp quà bài tập cực kỳ dày lòng cô bé, thật sảng khoái.
Sau đó cô ngước mắt quét qua xung quanh: “Nào, chị Hạ thiên vị, tất cả các em nhỏ đều đến nhận một bộ.”
Những đứa trẻ khác: ... Cảm ơn mày, kẻ thích khoe khoang.
...
Hạ Ngôn cất thứ gọn gàng ô hệ thống, ghế sofa lắng nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Tay đặt lên, kiên nhẫn cảm nhận một lúc, tự nhủ: “Cảm giác ... hình như tuyệt...”
Từ xưa đến nay, chân thành luôn là điều cảm động lòng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-491-lai-chuyen-nha.html.]
Sau khi bình tĩnh , cô hiểu ý của hệ thống khi định giá thấp.
“bà chủ, sắp đến giờ .” Gấu Gấu , “Khách hàng vẫn ngủ, ảnh hưởng đến chúng ?”
Hạ Ngôn hồn, theo ánh mắt của nó ngoài: “Không .”
Vào lúc 23 giờ 50 phút, những khách hàng canh gác bên ngoài đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ cực độ, mí mắt như đeo chiếc cân mười cân, thể kiểm soát mà nhắm .
Lúc , vài khách quen chuyển khỏi khách sạn rên rỉ với vẻ mệt mỏi dày đặc.
“Quả nhiên vẫn , buồn ngủ c.h.ế.t mất.”
“Tim khó chịu quá, bắt đầu ù tai , về ngủ thôi, đây là triệu chứng đột tử...”
Thế là họ dậy, mắt mơ màng, vô thức bước mạnh mẽ về phòng .
Cùng lúc đó, trong các phòng lầu, những khách hàng mới nhập trú hôm nay từng một giữ tư thế đoan chính, chỉ ở một phần ba ghế, kiên nhẫn chờ đợi sự đổi sắp xảy .
Đột nhiên, họ đồng loạt đưa tay ôm tim, cau mày chặt.
Chuyển nhà còn chặn khách hàng ?
Chuyện gì đáng hổ ... ừm, tim đau hơn .
Đùng.
【Khách hàng chìm giấc ngủ sâu】
【Có khởi động chức năng chuyển nhà 】
Hạ Ngôn ngước mắt trong ánh sáng vàng cam: “Ừm.”
【Địa điểm đang chọn ngẫu nhiên...】
Hạ Ngôn ngắt lời: “Không cần, đích đến.”
Cô địa chỉ Cảnh Văn Bân để .
【Đang truy xuất địa chỉ...】
【Đã khóa】
【Lối mở】
Gấu Gấu dán kính, hưng phấn đầu: “bà chủ, cửa xuất hiện .”
Hạ Ngôn dậy: “Đi thôi.”
Bên ngoài lớp bảo vệ của khu an , một cánh cửa khắc lối đang thẳng, những đốm sáng trắng tụ ngừng nhấp nháy.
Chuyện đó đành nhờ Gấu Gấu.
Nó tắt đèn sảnh, khóa cửa kính lớn, đó nhanh chóng giật van khí chuyên dụng của Gấu Gấu tường ngoài.
Dùng sức kéo một cái, phù.
Tiếng xì dài vang lên, cả tòa nhà dần nghiêng, thu nhỏ , đổ ập về phía Gấu Gấu.
Trong chớp mắt, tòa nhà cao hơn ba mươi tầng trở thành món đồ chơi nhỏ bé. Gấu Gấu cúi xuống nhặt lên, nhét túi, còn cẩn thận kéo khóa để tránh lạc.
“bà chủ, .”
Nó đến bên cạnh Hạ Ngôn, căng thẳng những đốm sáng nhấp nháy bất thường, nó vẫn nhớ c.ắ.n mất một nhúm lông mông...
Ôi, Gấu Gấu còn riêng tư nữa.
Hạ Ngôn cũng thấy, cô nắm chặt một cái chân của Gấu Gấu.
“ đếm đến ba, thì cùng xông .”
“Được...”
“Ba. Xông.”
“A~~~”
Gấu Gấu hét lên Hạ Ngôn kéo bay , bụp một cú giẫm cánh cửa đang phát sáng.
Những đốm sáng mong chờ lâu nhanh chóng tụ , như thể mang đến cho họ trải nghiệm đẩy lưng tận tình nhất.
Một chân Gấu Gấu Hạ Ngôn nắm, một chân ôm mông, chạy với cảm giác bỏng rát.
Lối nhanh chóng tối , ánh sáng sát phía chói mắt đến khó chịu.
Thấy chúng xu hướng tụ xuống chân, da đầu Hạ Ngôn tê dại. Quả nhiên chúng vẫn quên chiêu .
“Gấu, xông lên.”
Hạ Ngôn dùng sức quăng Gấu Gấu ngoài, ngay đó bản cũng nhảy , lăn tròn giảm lực đầu .
Cánh cửa biến mất ngay lập tức.