Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 507: Tội ác
Cập nhật lúc: 2025-11-20 11:43:46
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Ngôn nhớ điều gì đó, : “Không vội , nhớ đây sẽ đền bù cho ngươi đặc quyền đúng ?”
“Ừm.”
Hạ Ngôn bắt đầu thao tác ở hậu đài, tiên tìm tên Cảnh Diệc Mạch, trong tùy chọn quyền hạn, trao cho một khả năng sử dụng khối vuông nhỏ.
“Mấy ngày nay ngươi vất vả , đến bảo vệ khách sạn . Đặc biệt là trưa nay, là kinh doanh ngoài trời đầu tiên của nhà hàng, thể ít đến gây rối, ngươi chịu trách nhiệm xử lý bọn họ.”
Cảnh Diệc Mạch cảm thấy hiểu nhưng dám tin.
“Cô …”
Trong phạm vi khách sạn, từng thấy thủ đoạn kiểm soát của Hạ Ngôn, chính là loại đó…
Chẳng lẽ khả năng cũng thể sở hữu?
Hạ Ngôn gật đầu: “, chính là khả năng biến thành khối vuông nhỏ. Ngươi thể thử xem.”
Cảnh Diệc Mạch cảm thấy tim đập nhanh. Còn thể trao cho khác sử dụng ?
“ nên dùng thế nào, khả năng tên gì ?”
Hạ Ngôn : “ thường gọi là Bắt Giữ, ngươi cũng dùng như .”
Cảnh Diệc Mạch thử nhẹ giọng: “Bắt Giữ.”
Lập tức, khí mặt ngưng tụ thành hình dạng khối rắn vuông vức. Anh đây chính là khối vuông nhỏ thể giam cầm tất cả dị năng.
tại cảm giác năng lượng lưu chuyển hội tụ trong cơ thể như khi sử dụng dị năng?
Đây thực sự là dị năng ?
Cảnh Diệc Mạch cảm thấy kỳ diệu rợn tóc gáy. Nếu khả năng giới hạn sử dụng, chẳng là vô địch ?
“Tiểu Cảnh, ngươi rõ quy định của cửa hàng, chỉ những vi phạm quy định mới trừng phạt, và ngươi cũng chỉ quyền bắt giữ bọn họ.” Hạ Ngôn đột nhiên nghiêm túc. “Không báo thù riêng. Chỉ cần Cảnh Văn Bân vi phạm quy định của cửa hàng, nếu ngươi sẽ xóa sổ.”
Cảnh Diệc Mạch im lặng, cẩn thận gật đầu.
Không khí căng, Hạ Ngôn mỉm : “ cũng lợi ích đó. Mặc dù chỉ mở quyền hạn cho ngươi ba ngày, nhưng ba ngày ngươi tự động xếp danh sách nhân viên của tổng bộ khách sạn. Trong thời gian đó ngươi sẽ bất kỳ tổn hại nào, vì hãy tận hưởng khoảnh khắc vô địch .”
Lúc Gấu Gấu cuối cùng cũng , còn đội một chiếc mũ đầu bếp tìm ở . Đôi mắt đen láy lấp lánh đảo qua giữa hai , chớp chớp hỏi: “Bà chủ, ?”
“Đi, Tiểu Cảnh ngươi cũng đến giúp.” Hạ Ngôn vung tay.
Trong khu vực an , cô tìm thấy bàn ghế inox niêm phong đáy hệ thống. Mặc dù bám một lớp bụi dày, nhưng chân bàn chắc, một cái tát cũng gãy.
Lợn rừng ăn cám mịn, dùng đồ cho đám đó cô cảm thấy tiếc.
Gấu Gấu và Cảnh Diệc Mạch bắt đầu bận rộn sắp xếp bàn ghế. Thấy đủ , Hạ Ngôn gọi tất cả nhân viên các tầng xuống, ai múc nước thì múc nước, ai giặt giẻ lau thì giặt giẻ lau.
Nhà hàng ngoài trời phía tây khu vực an lâu khách, Hạ Ngôn nhân cơ hội cho nhân viên tháo dỡ nó, đó bày tất cả bàn ghế inox .
Những vật dụng như chậu hoa, đồ trang trí tạo khí đây cũng cô thu ô hệ thống.
Sau đó cô cửa hàng quần áo, cửa hàng kim loại và những nơi tương tự, tự hỏi cần lắp khóa . Nếu lắp, ít nhất sắp xếp nhân viên canh giữ bên trong.
Hạ Ngôn đương nhiên tin những đó thể tự động thanh toán, hoặc gây phá hoại.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định điều vài nhân viên từ tầng xuống.
Khi bê bàn, đặt ghế, chúng va chạm đá cẩm thạch phát tiếng xẹt xẹt chói tai. Âm thanh truyền thẳng cửa sổ đang mở ở tầng , một mạnh dạn thò đầu xem.
Thì là biến khu vực an thành nhà hàng. Chẳng lẽ tầng hai mở nữa?
Mang theo ý nghĩ kinh hoàng , bước khỏi phòng, thang máy xuống, men theo chân tường từng chút một đến bên cạnh Hạ Ngôn.
“Bà chủ Hạ, tầng hai, tầng ba đều mở nữa? Sau ăn cơm ngoài ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-507-toi-ac.html.]
Giọng mang theo vài phần ấm ức.
Ánh mắt quanh môi trường bên ngoài xa lạ.
Tòa nhà đối diện trông âm u đáng sợ, luôn cảm thấy như đôi mắt ẩn nấp phía quan sát, cách đó xa còn bốc khói đen, thậm chí còn tiếng gầm của zombie đang đến gần.
Tiếng la hét đ.á.n.h đ.ấ.m thỉnh thoảng vang lên, và luôn thể thấy dị năng bay đầy trời.
Ngay lúc .
“Đứng , cái thứ bán thành phẩm nhà mày, để tao bắt sẽ đơn giản là đưa phòng thí nghiệm , ngoan ngoãn dừng !”
Người đàn ông vung gậy sắt c.h.ử.i bới chạy qua đường, đang đuổi theo một ăn mặc chỉnh tề.
Người đuổi sạch sẽ, qua một sợi lông nào, nhưng khi đầu thì khuôn mặt thể dọa c.h.ế.t .
Đó là đôi mắt đỏ ngầu, đồng t.ử nhỏ chỉ bằng móng tay cái. Ống mềm trong suốt thò từ lỗ mũi rủ xuống mép, đung đưa theo từng bước chạy.
Hắn há to miệng, như thể bên trong vật cố định khiến thể khép .
Chỉ thấy cực kỳ khó chịu kéo ống mềm, cơ thể run rẩy rõ rệt vài cái, đồng thời tay dùng sức, đầu cố gắng ngửa kéo ống mềm .
giây tiếp theo đột nhiên khụt khịt cổ họng, dường như vật gì đó mắc kẹt ở đầu thực quản.
Hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất, cong như con tôm.
Người đàn ông đuổi đến, một chân đạp mạnh lên mặt , dùng sức nghiền nát.
“Chạy , mày kiếp chạy ! Tao đuổi mày ba con phố !”
Người đàn ông càng mắng càng tức, đó dứt khoát giơ gậy sắt lên hết sức đập xuống…
“Á!”
Khách hàng mặt tái mét trốn lưng Hạ Ngôn, tay nắm vạt áo cô run rẩy thành hình.
Nghe tiếng hét, đàn ông nghiêng đầu , m.á.u văng đầy mặt chảy dọc xuống.
Hắn hề bận tâm lau , còn thè lưỡi đỏ lòm l.i.ế.m môi, khiêu khích mà nhướng mày với Hạ Ngôn.
Sau đó nắm hai chân xác c.h.ế.t, vắt lên lưng chậm rãi về.
Cái đầu trọc lóc, trơn tru như bóng đèn nhấp nhô m.ô.n.g , cánh tay rủ sang hai bên mềm như sợi mì, lắc lư qua .
“Một sinh mạng cứ thế mất …” Khách hàng theo, thất thần .
Hạ Ngôn trả lời .
Sinh mạng vốn mong manh, và thực tế tàn khốc sẽ dạy cho kẻ bản chất xa lờ sinh mạng một cách nhanh nhất. Loại lương tri, bình thường thể hiểu .
Hạ Ngôn , trả lời câu hỏi đó của : “Tầng hai, tầng ba vẫn hoạt động bình thường, chỉ là mở cửa cho bên ngoài. Nếu các ngươi việc gì thì cố gắng đừng ngoài. Ngươi cũng thấy đó, bên ngoài cực kỳ an .”
Khách hàng vẫn còn ám ảnh bởi cảnh tượng , lúc mới thực sự hiểu lý do Hạ Ngôn đó.
Là nghĩ quá đơn giản.
Nhìn bóng lưng khách hàng vội vàng chạy , hối hận thôi, Hạ Ngôn khá bất lực. Cô rõ ràng như , cảm giác bây giờ mới hiểu?
Chẳng lẽ đây là kiểu sự việc dạy một thì mới sợ?
Con tệ nhất, chỉ tệ hơn. Đừng bao giờ dùng sự đơn thuần, ngu dốt và ngốc nghếch của để thách thức cảm hóa cái ác bề mặt của khác.
Trong lúc Hạ Ngôn đang thất thần, đến gần.
“Có cần ngoài xử lý ?”