Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 510: Lãng phí

Cập nhật lúc: 2025-11-20 11:43:49
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Ngôn vẫn để giọng lặp ba thu .

 

"Bây giờ đổi thịt viên cho , khách hàng tờ quảng cáo xếp hàng phía ."

 

Cô mở nắp thùng giữ nhiệt, múc đầy một muỗng thịt viên màu nâu sẫm, từng viên từng viên gắp lỗ tròn khay ăn, cầm một đĩa lên và hiệu cho nhân viên.

 

"Đi đưa cho khách hàng."

 

Nhân viên bưng đĩa, vòng qua khối vuông màu đỏ đang co bên trong, đến bên cạnh vị khách đầu tiên và hỏi: "Thịt viên của ngài, xin đưa tờ quảng cáo cho ."

 

Người đàn ông đang nhét cơm miệng một cách lộn xộn. Thấy cô đến thì ôm khay ăn cánh tay, nghiêng sang một bên, tay cầm đũa mò mẫm trong túi quần một lúc lâu mới lấy một tờ giấy gấp .

 

"Cảm ơn." Nhân viên nhận lấy, nghiêng khay ăn, thịt viên lăn đĩa của . "Xin mời dùng."

 

Trong mắt đàn ông bùng lên sự ngạc nhiên. Ngón tay chọc mạnh đưa miệng, nhai chóp chép vài cái nuốt xuống. Có lẽ cảm thấy ngon, chép chép môi, nhịn l.i.ế.m sạch nước sốt đầu ngón tay.

 

Người bên ngoài thể chịu đựng .

 

"Mẹ nó, Trư Bát Giới ăn nhân sâm, lãng phí đồ ăn."

 

"Cả đời từng ăn đồ ngon, còn l.i.ế.m ngón tay, cái vẻ hèn hạ . Mất mặt."

 

"Nói cũng , thằng cha ăn cơm đúng là thơm thật, ăn thịt ai đó đại tiện."

 

"Đừng lắm lời, cửa mở lớn hơn , ai xem thử ?"

 

Nghe đều lùi , mặt lộ vẻ nhát gan hiếm thấy.

 

Nói đùa , cũng xem bên trong tình hình thế nào. Người mất mạng thì , tinh hạch còn cướp sạch, đây chẳng cá lớn nuốt cá bé điển hình ?

 

Cảnh sát ?

 

Không quản ?

 

Một nhóm vẻ mặt khó đoán, gần như vô thức cau mày, ánh mắt đảo đảo .

 

Hạ Ngôn mặc kệ để họ đ.á.n.h giá. Cứ tưởng sẽ đợi lâu, ngờ thoáng cái thấy một nhóm hùng hổ tiến gần, nhưng xếp hàng cửa, thò tay lấy tờ quảng cáo, lắc lư đầu để xác nhận cô thấy mới bước khu vực an .

 

"Dựa cái thể nhận thịt viên ?"

 

" ."

 

"À, chúng luôn tuân thủ quy tắc nhất, chỉ là ăn một bữa cơm thôi."

 

Hạ Ngôn hiểu ý, tiếp lời: "Tự nhiên, hòa bình mà ở chung."

 

"Hê hê, thì quá. Trả tiền mới ăn , hiểu. Ngươi xem nắm tinh hạch thể mua bao nhiêu thứ. Chúng tự trả phần ."

 

Người nháy mắt đưa tới một túi tinh hạch, mắt chằm chằm cơm hộp và thịt bên cạnh, tiếng nuốt nước bọt vang lên ngừng.

 

Hạ Ngôn mở đổ khay, lách tách lách tách, đủ năm mươi viên, bộ là tinh hạch cấp một.

 

hiệu cho Gấu Gấu: "Chuẩn cho vị khách một bữa trưa xa hoa, xương thì lấy miếng ít gân nhiều thịt."

 

"Tốt nhất là chút mỡ. Ta thích ăn." Khách hàng mừng rỡ, cũng còn sợ hãi nữa, đưa yêu cầu nhỏ.

 

"Làm theo lời khách hàng." Hạ Ngôn thu tinh hạch hỏi: "Một miếng xương kho mười hai, một phần cơm hộp món mặn hai mươi ba, vẫn còn dư. Có thêm một chai bia lạnh ? Cộng thêm một đĩa lạc luộc và đậu tương ngũ vị hương nhỏ, tổng cộng là năm mươi mốt viên tinh hạch. Viên tinh hạch thiếu miễn cho ngươi."

 

Khách hàng vốn định do dự, câu cuối cùng liền lập tức chốt.

 

"Vậy cứ như . Làm theo lời bà chủ ."

 

Gấu Gấu bên cạnh động tác còn nhanh hơn. Vừa dứt lời nó chuẩn xong tất cả thứ một cái mâm lớn, vẫy tay gọi : "003 đến giúp khách hàng lên món."

 

003 bước vững vàng, như xiếc đội mâm đầu, dẫn khách hàng đến bàn , lên món tên từng món ăn.

 

Cuối cùng cô cầm chai bia treo đầy nước li ti và hỏi: "Giúp ngài mở chứ?"

 

"Mở."

 

Cạch xì.

 

Bọt khí dày đặc lập tức trào lên, xuyên qua cổ chai hẹp, trắng xóa tràn ngoài.

 

Khách hàng động tác nhanh hơn bộ não, lập tức ghé miệng . Chất lỏng lạnh buốt lướt qua thực quản, chảy dày. Khí dâng lên, há miệng ợ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-510-lang-phi.html.]

 

"Mẹ kiếp! là cái vị !"

 

Anh trợn mắt, tự chủ . Cảm giác chân thật truyền đến từ tay đang nắm chai bia khiến tỉnh táo. Ánh mắt đảo qua, hít một thật sâu phổi.

 

Thịt. Cơm. Rau nguội. Bia lạnh.

 

Tất cả bày mặt tỏa mùi thơm quyến rũ.

 

Một ngày như mơ.

 

Ăn cơm.

 

Anh cầm đũa định gắp nhưng loay hoay mãi nên ăn món nào .

 

"Ăn xương kho , , thơm lừng." Vị khách đầu tiên ngang qua bên cạnh chỉ điểm cho .

 

Khi do dự, một câu của ngoài quả thật hữu ích.

 

Anh thể chịu đựng khát khao thịt sâu thẳm trong lòng nữa, quăng đũa, dùng tay bốc lên nhét miệng.

 

Khoảnh khắc thức ăn miệng, lý trí biến mất.

 

Anh như một cái máy gặm thịt, hung hãn xé và nuốt. Lớp mỡ mềm trượt giữa răng, hương thơm béo ngậy tràn ngập khoang miệng, dầu mỡ dính đầy mặt.

 

Anh nghẹn cổ họng nuốt xuống, cầm chai bia lắc mạnh cho đến khi bên trong tạo thành một xoáy nước nhỏ, nhét miệng và ngửa cổ uống cạn vài ngụm.

 

"A sảng khoái!"

 

Hạ Ngôn thấy tiếng thì ngẩng đầu, chai rỗng bàn, hiệu cho nhân viên hỏi thêm vài chai nữa .

 

"Bà chủ, lấy một phần y chang ."

 

Khách hàng xếp hàng phía vội , ném một túi nhỏ căng phồng khay, thúc giục cô nhanh chóng đếm lượng.

 

Hạ Ngôn kiểm tra xong thu . "Phần dư đổi cho ông lấy bia ?"

 

"Được, nhanh lên là ."

 

Muỗng Gấu Gấu vung lên bay vù vù, tay vẫn chính xác, tuyệt đối múc thêm một miếng nào.

 

Khách hàng gần bàn ăn cạnh quầy cúi đầu bận rộn ăn uống. Chuyện giành giật thức ăn như dự đoán căn bản kịp xảy .

 

Trong đầu họ chỉ còn một chữ: ăn.

 

"Thật sự chuyện gì xảy ."

 

Người bên ngoài l.i.ế.m môi hết đến khác, nuốt nước bọt bao nhiêu , mũi chân khẽ nhúc nhích tiến gần.

 

Đột nhiên lớn tiếng hô: "Toàn là lừa đảo. Các ông đừng lừa."

 

Mọi đều sang, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, một loại căm ghét méo mó.

 

Phải ? Làm thể tồn tại thật chứ? Nhất định là mồi nhử, chỉ để lừa họ g.i.ế.c cướp của.

 

Ai tin, kẻ đó

 

"Các ông đừng vội, thông minh, để thử cô một chút." Dứt lời, đó cắm đầu chạy , còn bắt chước dáng vẻ của , ngừng vung tờ quảng cáo. "Bà chủ, tờ quảng cáo. đến nhận thịt viên. Thịt lớn cũng chừa cho một miếng."

 

C.h.ế.t.

 

Mọi chợt tỉnh ngộ.

 

"Mẹ nó, lừa ."

 

"Thằng nhóc là để bà chủ gắp cho miếng xương nhiều thịt."

 

"Bà chủ, cũng tờ quảng cáo. cũng thịt lớn."

 

" tiền, là khách hàng lớn, chừa ba miếng, nhất định mỡ."

 

Một nhóm khi nhanh bao nhiêu, lúc còn nhanh hơn, thậm chí đến cửa còn tự động đan chéo .

 

Văn minh thể tả.

 

Cảnh tượng nếu để Cảnh Văn Bân thấy, e rằng răng cũng rụng hết.

Loading...