Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 516: Đĩa Trái Cây

Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:09:06
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Phục vụ, dẫn đường, tao hôm nay tắm một bữa thật sảng khoái!”

 

Mấy đàn ông đập bàn dậy, khoác vai , mượn men hát lên bài hát nhỏ tự chế tự sửa.

 

Những còn trong hiện trường thấy, khỏi chút ý .

 

Hạ Ngôn thu tiền vé xong bảo nhân viên dẫn họ lên lầu, trong khách sạn đèn đuốc sáng trưng, bóng dáng bốn đàn ông trong cửa sổ kính rõ ràng.

 

Các khách hàng đều tò mò theo họ biến mất cầu thang, đó, bóng dáng lờ mờ xuyên qua cửa sổ kính mờ ở tầng hai.

 

“Gấu Gấu, cắt mấy loại trái cây thành đĩa trái cây, mang lên lầu.”

 

Hạ Ngôn tăng âm lượng, lấy trái cây từ giỏ trái cây , mượn ánh đèn động tác kiểm tra vỏ ngoài, đó đặt lên thớt, do Gấu Gấu cắt thành miếng nhỏ bày đĩa.

 

Quả dưa hấu tròn xoe còn kịp để d.a.o rơi xuống , phát tiếng giòn tan thanh thoát, cả quả dưa nứt đôi, ruột dưa màu hồng lắc lư dừng , trông thanh mát ngọt ngào.

 

Trung tâm tắm rửa tạm thời chỉ bốn , cần nhiều dưa hấu như , Gấu Gấu tự ý cắt một phần tư thành miếng, đẩy đến mặt Hạ Ngôn.

 

“Bà chủ, ăn dưa.”

 

Hạ Ngôn cầm một miếng lên, c.ắ.n nhẹ xuống, tiếng sa sa vang lên giữa hai hàm răng, đầu lưỡi lập tức cảm nhận vị ngọt tươi mát, nước ép đầy ắp trong thịt dưa, ăn giải khát.

 

với Gấu Gấu: “Để cho Cảnh Diệc Mạch một chút, còn hỏi Trử Vạn Phu, ông chắc là cần.”

 

Gấu Gấu gọi Cảnh Diệc Mạch đến, nhét một miếng dưa hấu trong ánh mắt ngạc nhiên của , đó nó tìm Trử tư lệnh, quả nhiên ông bao trọn còn , còn mua thêm hai quả nữa, bảo cắt sẵn mang đến.

 

Gấu Gấu vui vẻ, bước chân nhanh nhẹn chạy băng băng, ngang qua Cảnh Diệc Mạch còn mật vỗ vai .

 

“Ăn chậm thôi, lát nữa còn chừa cho .”

 

Động tác ăn dưa của Cảnh Diệc Mạch khựng : “Được.”

 

Anh liếc mắt qua khuôn mặt mắt tròn xoe của các khách hàng đối diện, giọng điệu mang theo vài phần đắc ý: “Dưa ngọt thật, ai ăn đó mới .”

 

Nói xong sững sờ, giọng điệu quen thuộc thế, cảm giác giống như lời mà Gấu Lớn sẽ ...

 

Hạ Ngôn ném phần ruột dưa ăn xong thùng rác phía , gắng sức bê ba quả dưa hấu lớn từ giỏ trái cây : “Gấu Gấu, lát nữa nếu khách tắm rửa, thêm nhiều dưa hấu đĩa trái cây, hôm nay trời nóng, ăn dưa giải nhiệt.”

 

Ừm, cô ý định bán lẻ.

 

Muốn ăn ? Muốn ăn thì tốn một tinh hạch cấp bốn lên lầu tắm rửa, miễn phí tặng.

 

Mắt các khách hàng thẳng đơ cả , hận thể khoét xuống ném miếng dưa hấu rời xa nửa bước.

 

Thù hằn gì thế , tự lén lút ăn đành, mấy tên quân đội bên cạnh cũng phần, hương thơm trái cây lan tỏa khắp nơi, chỉ họ là ăn một miếng đúng ?

 

Ôi, ghen tị, thật đấy...

 

Lúc , chân ghế trượt sàn phát âm thanh chói tai, một đám xông đến xếp thành hàng dài mặt Hạ Ngôn, ngón tay cầm tinh hạch đưa về phía .

 

“Bà chủ, một tinh hạch cấp bốn , cho một vé.”

 

“Hai , thanh toán, bây giờ thể đưa đĩa trái cây ?”

 

Hạ Ngôn gật đầu: “Đương nhiên thành vấn đề.”

 

“Vậy thêm hai miếng dưa hấu nữa thì còn tính ?” Khách hàng nhân cơ hội đưa yêu cầu, ánh mắt chằm chằm ruột dưa màu hồng thể rời .

 

Hạ Ngôn trực tiếp vẫy tay: “Gấu Gấu, thêm một miếng dưa hấu đĩa trái cây của vị khách .”

 

“Chà bà chủ ngầu quá!”

 

Các khách hàng phía thấy cũng la lên: “Không thể chỉ ưu tiên cho một , cũng thêm cho chúng một miếng!”

 

Hạ Ngôn : “Muốn công bằng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-516-dia-trai-cay.html.]

 

“...” Sắc mặt các khách hàng trở nên phức tạp khó coi, lén lút liếc sang phía quân đội ở hướng khác.

 

Hạ Ngôn tiếp tục : “Gấu Gấu, mỗi đĩa trái cây đều thêm một miếng dưa hấu.”

 

Mọi vui vẻ trở , nhưng cái cảm giác kỳ lạ đó len lỏi tận đáy lòng.

 

Hạ Ngôn hàng dài, xác nhận thời gian, vỗ tay chuẩn tìm nhân viên tạm thời việc.

 

“Gấu Gấu, chỗ trông chừng , ngoài một chuyến, nếu Cảnh Văn Bân phái đến, bảo họ chờ về.”

 

Gấu Gấu bỏ d.a.o bếp xuống, thế vị trí của Hạ Ngôn, móc chiếc túi nhỏ đeo bên , chuẩn để đựng tinh hạch.

 

Nó vui vẻ: “Mọi chuyện cứ giao cho Gấu Gấu.”

 

Hạ Ngôn qua đại sảnh, bước Cổng Nghỉ Dưỡng.

 

Đảo Lydai đang trong buổi hoàng hôn, một nửa mặt biển là mặt trời đỏ rực, nửa còn nước biển kéo dài thành cột sóng.

 

Trên vỉa hè thỉnh thoảng khách hàng đạp xe qua, quảng trường rộng lớn hàng trăm đồng loạt tập thể d.ụ.c dưỡng sinh. Bác sĩ bước khỏi tòa nhà, kẹp chiếc cặp nách, tiên mua một ly nước ép trái cây tươi ở máy bán hàng tự động bên ngoài, tìm một chỗ khán đài cạnh quảng trường, uống xem với nụ rạng rỡ.

 

Hạ Ngôn thoát khỏi Cổng Nghỉ Dưỡng, bước thì cảnh tượng mắt biến thành phố ẩm thực.

 

Vì nhà hàng cao cấp còn tuyển khách hàng nữa, nên nhiều khách mới đến phố. Các quầy hàng bắt đầu chuẩn đóng cửa, hai hàng cửa hàng phía sáng đèn, trong đó vài cửa hàng vẫn còn khách. Hạ Ngôn thẳng về phía , tìm thấy cửa hàng biển hiệu “Cửa hàng chuyên bán hạt giống và rau củ”, đẩy cửa bước .

 

“Đinh đoong, xin chào, chào mừng quý khách.”

 

Bộ cảm biến treo cửa vang lên. Tề Hoa đang tiếp khách đầu : “Xin chào… là bà chủ Hạ đến.”

 

“Ừm, tìm căn cứ trưởng Tang chút chuyện, giúp gọi ông một chút.”

 

Tề Hoa : “Vậy cô đến đúng lúc , chú Tang đang ở phía nhà, xin chờ một lát, gọi ông .”

 

Hạ Ngôn gật đầu.

 

Kể từ thuê hết hạn, Tang Chính Dịch bày tỏ ý định thuê tiếp. Hiện tại căn cứ của ông mở rộng thêm một nửa, với sự hỗ trợ kỹ thuật của Trử Vạn Phu xây dựng một sân phơi lớn, cung cấp nhiều vị trí việc , dẫn đến thời gian cá nhân giảm mạnh, kể tinh hạch cũng eo hẹp.

 

Không thuê nổi, thực sự thuê nổi.

 

Cuối cùng họ vẫn thuê một cửa hàng phố ẩm thực để mở rộng doanh bán rau củ, nhận đơn đặt hàng, kiếm tinh hạch.

 

Chuyện Hạ Ngôn luôn , vốn nghĩ việc kinh doanh của họ hẳn , nhưng lúc qua, lòng cô cũng cảm thấy lạnh nửa cho họ.

 

Trong cửa hàng chỉ hai kệ trưng bày lẻ loi, một bên là rau củ, bên lượng hạt giống siêu ít niêm phong, bao bì trong suốt dán giấy trắng đen ghi tên.

 

Trông vẻ trống rỗng, cảm giác như sắp phá sản .

 

Hạ Ngôn mở hệ thống điều khiển, tìm dữ liệu giao dịch của cửa hàng .

 

Hả?

 

Nhìn rõ con , cô lau mồ hôi lạnh. Lo lắng thừa . Cửa hàng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t, nhưng thực chất kinh doanh phát đạt.

 

Doanh bán hàng coi là đầu của con phố .

 

“Bà chủ Hạ? là cô !”

 

Tấm rèm vén lên, Tang Chính Dịch mặt dính bùn đen, bước dài đến.

 

Ông đưa tay định bắt tay, thấy lớp bùn đóng sáng bóng đầu ngón tay đột ngột rụt về.

 

“Vừa nãy đang đóng gói rau củ bên trong, rau củ ở chỗ chúng đều là tươi mới đào từ đất lên, rễ còn dính bùn, dọn dẹp khó tránh khỏi dính tay, bà chủ Hạ thông cảm nhé.”

 

Tang Chính Dịch dường như đang chuyện với Hạ Ngôn, nhưng thực chất sự chú ý đều dồn khách hàng bước cửa hàng. Nói đến giữa chừng thì giọng cao lên, quảng cáo một hồi.

 

 

Loading...