Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 517: Nhân Viên Tạm Thời

Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:09:07
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tề Hoa thấy bước lên tiếp đón, Tang Chính Dịch mới chuyển sự chú ý sang Hạ Ngôn.

 

“Tiểu Tề cô tìm chuyện?”

 

Hạ Ngôn gật đầu: “Phòng tắm cần hơn mười nhân viên tạm thời, nhất là nam giới nhiều hơn, việc đến mười hai giờ đêm, tiền lương hai tinh hạch cấp hai. Ông xem nào phù hợp .”

 

Mắt Tang Chính Dịch sáng lên, nhưng ông cũng dễ dàng đồng ý, hỏi: “ nội dung công việc là gì?”

 

“Giúp khách hàng kỳ cọ, giặt quần áo, nếu hiểu về mát xa vật lý trị liệu thì càng .”

 

Nghe thì độ khó gì, nhưng từng trải qua , thêm thù lao cao bất thường khiến Tang Chính Dịch chút dám nhận.

 

“Tiền lương tương xứng với công sức bỏ , họ chịu nổi bất kỳ khó khăn nào nữa. Xin , mong cô thứ cho thẳng.” Ông thẳng Hạ Ngôn, ánh mắt hề né tránh.

 

Ông thể dẫn dắt những đó sống sót trong thời mạt thế tới bây giờ, hiểu rõ khi nào cần từ chối thì từ chối, tuyệt đối thể vì thể diện tình mà chôn vùi sinh mạng vô tội.

 

Hơn nữa cô công bố từ , bên đều là những hung ác, chuyện gì cũng dám . Không thể đảm bảo họ tùy tiện tay . Những trong tay ông đều thuộc nhóm yếu thế, càng nguy hiểm hơn.

 

Trước đây họ cam chịu mạo hiểm để sống sót, nhưng bây giờ nơi ở định và nguồn thức ăn, mỗi bước đều cân nhắc.

 

Hạ Ngôn một tiếng, phá vỡ bầu khí căng thẳng.

 

“Đừng , quả thực là vất vả. Đám đó bao lâu tắm , cả phủ một lớp giáp đen, hơn nữa lượng đông, thợ kỳ cọ sẽ mệt. Thù lao hai tinh hạch cấp hai thực hề cao.”

 

“Vấn đề giải quyết xong, còn một mặt là an .” Tang Chính Dịch thẳng.

 

Hạ Ngôn trợn to mắt, vô cùng ngạc nhiên: “Ai thể gây rối địa bàn của ?!”

 

Tang Chính Dịch lập tức điểm tỉnh, vỗ mạnh trán: “Xin ! thật sự quên mất chuyện . Được, sẽ sắp xếp đến ngay.”

 

Xấu hổ quá. Khoảng thời gian giao dịch với các căn cứ trưởng lớn, lừa gạt thành thói quen , nhất thời đầu óc kịp, ngờ gây trò lớn như .

 

Tang Chính Dịch lập tức về căn cứ, khí còn vương chút ngượng ngùng nhè nhẹ. Hạ Ngôn nhịn thầm. Dù ông cũng là vì bảo vệ của mà dũng cảm lên tiếng, hành vi đáng ngưỡng mộ.

 

Mặt khác, sự giới thiệu chuyên nghiệp của Tề Hoa, vài vị khách hàng đều đóng góp tinh hạch của , đặt hàng ngay tại chỗ.

 

“Cảm ơn quý khách ủng hộ, đơn hàng sẽ chuẩn xong trong vòng bảy ngày, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Tề Hoa tiễn khách cửa.

 

Hạ Ngôn phát hiện trưởng thành hơn nhiều, cử chỉ trầm , đĩnh đạc, thể tự lo liệu. như cha Tề mong đợi, xem theo Tang Chính Dịch, học ít.

 

Tề Hoa đầu đối diện ánh mắt Hạ Ngôn, tự nhiên hỏi: “Bà chủ Hạ kinh doanh vẫn chứ?”

 

“Tốt, còn các ?”

 

Mặc dù cô đang vội về khách sạn, nhưng cũng Tang Chính Dịch cần thời gian để tập hợp .

 

Tề Hoa : “Căn cứ trải qua vài đợt triều tang thi, cũng tạm . Mọi đều đồng lòng chống đỡ. Hơn nữa Lý Tường, Vương Nhất bọn họ dị năng tăng cấp, bây giờ thể coi là tiểu lão đại, so với đây thì cuộc sống dễ thở hơn nhiều.”

 

Khi hai cái tên , Hạ Ngôn hồi tưởng trong đầu, cuối cùng chỉ hiện một khuôn mặt mũi hoặc mắt miệng mơ hồ.

 

Lâu như trôi qua, thường xuyên xuất hiện mắt, quên là chuyện bình thường.

 

“Thật , sẽ ngày càng hơn.” Nói xong cô còn cảm thấy ngượng, giống như đang trả lời cho .

 

Tề Hoa cô vài giây. Nhận thấy sự xa cách nhè nhẹ trong khí, ngón tay rủ xuống bên hông nhúc nhích, dường như phản ứng gì đó.

 

Cuối cùng chỉ nhếch khóe miệng: “Ừm, sẽ .”

 

Sau đó tiếp tục việc của , sắp xếp hàng hóa, tính toán, giúp đóng gói rau củ. Giống như thường ngày, giống như cuộc sống của , bất kể đổi , luôn tiến về phía .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-517-nhan-vien-tam-thoi.html.]

Tang Chính Dịch chậm rãi đến, cửa hàng trống trải lập tức chật kín .

 

Hạ Ngôn đếm, đủ hai mươi , mười lăm nam, năm nữ, ai nấy cánh tay đều khỏe, ánh mắt thật thà, chỉ là tay chân đều chút tàn tật.

 

Tang Chính Dịch : “ nghĩ cô cần gấp nên chuẩn hai mươi , cô xem xét nhé?”

 

Hạ Ngôn: “Không cần, theo hết . Tiền lương vẫn như , việc đến mười hai giờ đêm, hai tinh hạch cấp hai, vấn đề gì chứ?”

 

Tang Chính Dịch nháy mắt với họ.

 

Mọi : “Không , đều theo sắp xếp của bà chủ Hạ!”

 

“Tốt, thôi.”

 

Hạ Ngôn đẩy cửa , Cổng Nghỉ Dưỡng tĩnh lặng xoay tròn bậc thang.

 

“Đi , cơ hội khó , việc chăm chỉ nhé.” Tang Chính Dịch nhịn dặn dò một phen.

 

Những khỏi thành săn b.ắ.n rủi ro cực lớn, trừ khi bất đắc dĩ mới đ.á.n.h cược mạng sống. Kể từ khi đến căn cứ của ông , chỉ cần bỏ chút sức lực và chăm sóc cây trồng là thể kiếm điểm công đổi vật tư. Tuy sống , nhưng trong tay tinh hạch.

 

Nhân cơ hội , tích lũy đồng nào đồng đó, cuộc sống sẽ dần lên thôi.

 

Nhìn họ đều bước Cổng Nghỉ Dưỡng, Tang Chính Dịch cửa hàng: “Tối nay vất vả một chút, tăng ca đến mười giờ, mỗi cộng thêm hai mươi điểm, cuối cùng sẽ ở chờ họ về.”

 

...

 

Hạ Ngôn mua hai mươi bộ đồng phục việc ở nhà tắm trong cửa hàng, mang đến phòng trống để họ .

 

“Đọc thẻ tích điểm cho , sẽ thêm các danh sách nhân viên, như sẽ ai thể tổn thương cơ thể các .”

 

Làm xong những việc , Hạ Ngôn mở một cuộc họp ngắn cho họ ở đại sảnh.

 

“Cố gắng chuyện phiếm với khách hàng, cũng đừng tiết lộ lai lịch của , cứ là nhân viên của . Công việc của các chủ yếu là kỳ cọ, những việc khác hỏi thì . Không ai xếp hàng thì nghỉ ngơi, , trừ tinh hạch.”

 

Không do Hạ Ngôn quá nghiêm túc vì tiếng cụng ly ồn ào cực độ bên ngoài, mặt họ đều trở nên tái.

 

Vừa lúc đó, mấy đàn ông say xỉn, năng lộn xộn bước từ cửa lớn.

 

“Hahaha, tắm thôi, tối nay tao cho tụi mày xem cái gì gọi là trắng!”

 

“Tao yêu tắm rửa da dẻ thật , ô ô ô ô…”

 

Người đàn ông thô lỗ hát lắc lư, các thợ kỳ cọ sắp nhậm chức kìm run rẩy.

 

Hạ Ngôn đầu : “Im lặng chút! Không thấy ở đây đang họp ?!”

 

Mấy đàn ông đang trong cơn hưng phấn, hai tai như nhét đầy gió nên chẳng thấy gì. ngay đó, một bàn tay bóp lấy cổ họ, ngón tay dùng lực kéo nhẹ về phía , đồng thời bóng áp sát, giọng hung hãn vang lên.

 

“Bà chủ tao bảo tụi mày im lặng chút, thấy ?!”

 

Đồng t.ử tan rã cuối cùng cũng tụ , rõ khuôn mặt phía , đàn ông túm cổ lập tức tỉnh rượu, chắp tay cầu xin.

 

“Không , đại ca, im lặng, tuyệt đối im lặng!”

 

“Không dám nữa, dám nữa, tuyệt đối dám.”

 

“Cổ dơ, đừng bẩn tay ngài.”

 

Hạ Ngôn đầu với nhân viên tạm thời: “Nếu gặp rắc rối bên trong, cứ tìm . Anh tên là Cảnh Diệc Mạch, là bảo vệ của cửa hàng.”

 

 

Loading...