Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 519: Tự Động Hoàn Toàn

Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:09:09
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy đàn ông nhướn mày bừa bãi, cố ý cởi quần áo chuyện với họ.

 

“Người , giúp giặt quần áo .”

 

Nhân viên tạm thời đầu , giọng nhỏ nhẹ: “Cứ để ở đó là , lát nữa chúng sẽ giặt.”

 

Người đàn ông lỗ tai lớn ha hả, cởi áo phông quăng qua: “Sợ hả? Cũng đúng, từng thấy nhiều đàn ông như đúng ? Nói với các xem, một tốn bao nhiêu tinh hạch?”

 

Nhân viên tạm thời xong co rúm , sắc mặt nhưng vẫn cố giữ động tác việc trôi chảy.

 

Nếu yếu đuối đến mức mấy lời liền lên cãi , họ thể sống sót tới bây giờ.

 

Lòng tự trọng đáng một xu việc sinh tồn.

 

Thấy họ để ý và cũng khả năng chống cự, mấy đàn ông sinh lòng độc ác, nhân lúc họ lưng liền đưa tay ôm lấy, “Đừng sợ mà em gái, bao nhiêu cứ thẳng, các nhiều tinh hạch lắm, chỉ cần em…”

 

A! Ch*t tiệt! Cái gì điện tao!”

 

Họ rụt tay , ngón tay đen sì, trong cơn tê của men rượu, cảm giác đau bắt đầu dâng lên.

 

“Á, đau c.h.ế.t mất!”

 

Nghe tiếng kêu đau, các nhân viên tạm thời dậy tụ một chỗ, giơ cánh tay che n.g.ự.c đề phòng, mặt đầy kinh hoàng, sợ mấy kẻ đó trút cơn đau chịu nổi lên .

 

ngay đó họ phát hiện phía một vòng bảo vệ lấp lánh ánh sáng. Đám đàn ông tay giơ hai bàn tay đen thui, lăn lộn sàn, ánh mắt sợ hãi chằm chằm vòng bảo vệ.

 

“Các cô ?”

 

Cảnh Diệc Mạch vén rèm bước , thấy cảnh mắt là hiểu ngay chuyện gì xảy .

 

Nhân viên tạm thời thấy xuất hiện thì thả lỏng: “Không , họ chạm chúng , vòng bảo vệ bảo vệ.”

 

Nói thật, nếu so với những chuyện trải qua , chuyện chỉ là việc nhỏ, đáng kể.

 

Họ với Cảnh Diệc Mạch, ôm đống quần áo bẩn chất cao như núi bắt đầu phân loại, áo ném sang bên , quần sang bên , giày vớ để riêng, dường như quên chuyện .

 

“Chúng gì cả! Cứu !”

 

“Ngón tay đau quá, sắp đứt , hình như đang lan lên, ngứa ngáy khó chịu khắp !”

 

Cảnh Diệc Mạch nhíu mày đang bò tới chân, ngón tay cứng đờ móc ống quần , nước mắt nước mũi giàn giụa, trông cực kỳ hối hận.

 

“Không gì mà nhận thông báo ?” Cảnh Diệc Mạch rút ống quần , đá một cú vai đối phương, mặc kệ trượt dài sàn.

 

Ngay đó : “Bắt giữ.”

 

Mấy đàn ông đang cố bò dậy lập tức run lên, quơ tay loạn xạ đụng bức tường kiên cố.

 

“Tha mạng! Chúng thật sự …”

 

Khi Cảnh Diệc Mạch còn nghĩ xong lệnh cho khối vuông nhỏ như thế nào, mấy kẻ phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết, theo một tiếng bùm, hóa thành m.á.u mù.

 

Khối vuông nhỏ tự động bay túi .

 

“Ồ, hóa là chuyển sang tự động .” Cảnh Diệc Mạch .

 

 

“Gấu Gấu, Cảnh Văn Bân phái đến ?”

 

Hạ Ngôn cầm một miếng dưa hấu, ghế nhấp từng miếng nhỏ. Nước dưa ngọt mát lan khắp đầu lưỡi.

 

Gấu Gấu tháo chiếc túi nhỏ căng phồng đưa qua, duỗi móng tay chỉ bàn khách đang ăn cơm phía nhất: “Bà chủ lâu thì đến, theo lời cô bảo họ chờ.”

 

Hạ Ngôn vòng qua xe giữ nhiệt ngoài. Ngoài khu vực an quả nhiên đậu một chiếc xe bọc thép. Cô thu tinh hạch túi, ăn hết phần dưa còn .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-519-tu-dong-hoan-toan.html.]

“Được, xem .”

 

Hạ Ngôn vòng qua xe giữ nhiệt, tiến về phía bàn khách Gấu Gấu chỉ.

 

Khách hàng đối diện cửa khách sạn thấy cô , dùng khuỷu tay thúc đàn ông đối diện, nhướng cằm hiệu: “Bà chủ về .”

 

Quay đầu là một đàn ông lông mày, một vòng dầu quanh miệng còn bóng loáng. Hắn kéo tay áo lau miệng qua loa, dậy khom lưng : “Bân tổng bảo đến đón cô, phiền cô một chuyến?”

 

Hạ Ngôn: “Đi thôi.”

 

Người đàn ông lông mày nhiệt tình mở cửa ghế phụ, ghế lái vặn chìa khóa, đèn pha lớn lập tức phản chiếu một mảng ánh sáng trắng vòng bảo vệ.

 

Hắn lẩm bẩm một câu, lùi xe lái về hướng Thuyền Buồm Lớn.

 

Hạ Ngôn ngoài cửa sổ, thấy những tòa nhà đen kịt mới nhớ lúc nãy cô nhét tờ rơi còn gặp về… Emmm, bận quá nên quên mất.

 

Đèn pha xe chiếu sáng cả con đường, hai bên là những hàng nhà cao tầng, tường ngoài đổ nát, màu sắc loang lổ. Ánh sáng trắng lướt qua cửa sổ, chiếu sáng chiếc giường đơn hai tầng đặt sát tường.

 

Trên tấm ván giường mỏng thỉnh thoảng một cuộn chăn đen, cùng màu với bức tường thô phía .

 

Một luồng khí lạnh lẽo, áp bức, kinh hoàng tuyệt vọng như thể cả tòa nhà ai tồn tại, ập đến qua cửa sổ.

 

“Trong đây ?” Hạ Ngôn đột nhiên mở lời.

 

Tài xế liếc sang cô một cái, miệng mím chặt, nên thật .

 

“Không trả lời tức là , lát nữa sẽ phái đến xem.”

 

“…”

 

Thịt mí mắt tài xế nhăn một chỗ như hai con sâu thịt. Hắn nhanh: “Hôm nay ai.”

 

Hạ Ngôn “Ồ” một tiếng: “Vậy thì ngày mai đến.”

 

Tài xế cô một cái, ánh mắt mang theo nghi hoặc: “Những trong túi một tinh hạch nào, việc kinh doanh của bà chủ còn thể đến chỗ họ ?”

 

Lời thực chất mang theo tư tâm, là một sự thăm dò.

 

Tim tài xế đập nhanh hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt vô lăng, sự chú ý dồn hết cái tai gần cô hơn, sợ bỏ sót một chữ.

 

Hạ Ngôn để ý đến .

 

Thuyền Buồm Lớn thoáng cái đến. Khác với sự tối tăm và trống rỗng đường , tòa nhà chỉ vẻ ngoài thời thượng, bên trong còn sáng đèn rải rác. Nếu kỹ, thể phát hiện cả tòa nhà bao phủ bởi một lớp ánh sáng xanh.

 

Tốc độ của xe bọc thép dần chậm , một đội nhỏ cầm s.ú.n.g dị năng chặn phía . Tài xế hạ cửa sổ xe, lấy một vật từ trong ngực, đối phương chỉ một cái liền cho qua.

 

Xe tiếp tục chạy, khi qua hai kiểm tra nữa cuối cùng dừng cửa Thuyền Buồm Lớn. Nói là cửa, thực là một cánh cửa đồng siêu dày giống như cửa nhà kho, kín kẽ, lọt một tia sáng nào.

 

Trên cửa hai đèn chiếu sáng, bên còn lắp camera giám sát góc c.h.ế.t thể xoay ba trăm hai mươi độ. Kể từ khi xe bọc thép lái phạm vi kiểm tra, camera bắt đầu di chuyển theo.

 

Tài xế tắt máy, đầu với Hạ Ngôn: “Nhiệm vụ của đến đây là hết, bên trong sẽ khác tiếp ứng cô.”

 

Hạ Ngôn nhảy xuống xe.

 

Các bảo vệ xông từ phía cửa lập tức chĩa s.ú.n.g dị năng, lệnh rời ngay lập tức, cấm xe bọc thép nán dù chỉ một giây.

 

Hạ Ngôn phớt lờ ánh mắt như hổ đói của họ, nhấc chân bước cửa lớn.

 

Không ai cản cô.

 

Trong đại sảnh phía cửa bày đầy xe bọc thép, chiếc nối tiếp chiếc , trông giống như những chiếc hộp lớn màu đen.

 

Người phụ nữ đeo kính đồi mồi đợi cô chuyển ánh mắt sang, mới dậy từ ghế sofa, về phía cô.

 

“Cô là bà chủ Hạ , đợi cô ở đây lâu .”

 

 

Loading...