Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 520: Có Bán Không
Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:09:10
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các bảo vệ nối đuôi , cuối cùng nhấn công tắc, cửa đồng ầm ầm đóng .
Họ ghế, lấy một mảnh vải nhỏ lau s.ú.n.g tỉ mỉ, ánh mắt như như lướt qua, mang chút tò mò về khuôn mặt xa lạ xuất hiện ở đây.
Hạ Ngôn : “Dẫn đường .”
Người phụ nữ đeo kính ngờ nhận câu trả lời như , ngạc nhiên nhướn mày nghiêng đầu : “Mời theo .”
Cô dẫn Hạ Ngôn xuyên qua đống xe, cho đến khi một bức tường kim loại. Cô giơ tay nhắm máy quét bên , tiếng bíp kim loại tách tạo thành một lối rộng hai mét, đèn xanh lượt sáng lên ở mép tường, kéo dài đến thang máy.
Cô gái đeo kính nghiêng , mắt Hạ Ngôn : “Mời .”
Hạ Ngôn bước , vật liệu rõ ở hai bên lối phản chiếu rõ ràng đường nét màu xanh của cô. Sau đó cô phát hiện điều đúng, bởi vì bên trong vô cô đối diện trong gương, sự ngạc nhiên truyền xuống từng lớp.
“Không cần sợ hãi, bên trong gì cả.” Cô gái đeo kính theo sát , cửa kim loại đóng tiếng động phía cô .
Ánh mắt cô Hạ Ngôn mang theo vài phần chế giễu và khinh thường, nhưng cảm xúc nhanh chóng che giấu.
Cô vượt qua Hạ Ngôn, nhanh đến cửa thang máy, nhấn nút, dùng tóc mái che nửa con mắt, : “Bân tổng bây giờ chắc đang đợi cô ở lầu, mời thang máy.”
Khi cửa thang máy mở , ánh sáng tương đối chói mắt chiếu thẳng , bóng dáng cô gái đeo kính lập tức nuốt trong màn sáng, càng rõ những đổi nhỏ khuôn mặt.
Hạ Ngôn , gì, bước thang máy.
Các nút bấm thang máy chỉ lác đác năm cái, tầng giống như phân tán chọn ngẫu nhiên, quy luật.
Cô gái đeo kính nhấn nút hai mươi lăm.
Thang máy đóng , Hạ Ngôn và cô đối diện cửa.
Cả hai đều gì. Tuy chút trẻ con, nhưng ai dời mắt đó thua.
Đợi cửa mở nữa, cuộc đấu tranh buộc kết thúc.
Bên ngoài cửa tổng cộng bốn . Người nổi bật nhất phía là Cảnh Văn Bân, phía là ba nhân viên mặc đồ bảo hộ vô trùng màu trắng, chỉ thấy một đôi mắt.
Mắt Cảnh Văn Bân sáng lên: “Bà chủ Hạ đợi lâu quá. Cuối cùng cũng đến .”
Hạ Ngôn giọng mỉa mai: “Quả nhiên là cùng một bọn, lời chẳng cần đổi.”
Cảnh Văn Bân: ?
Anh đang định dùng ánh mắt hỏi trong thang máy, bất ngờ phát hiện thuộc hạ của . Sự kỳ lạ thoáng qua trong mắt , đầu thì thấy Hạ Ngôn đang lặng lẽ quan sát .
“À haha, nào, bà chủ Hạ, dẫn cô xem vật thí nghiệm. Trạng thái của tối nay khá , chừng thể tách chiết thêm một mililit nữa.” Cảnh Văn Bân lớn vỗ tay, đó hiệu cho nhân viên dẫn đường.
Lúc sắp , Hạ Ngôn đầu , cô gái đeo kính trong thang máy ý định theo.
Khi cửa thang máy sắp đóng , cô đột nhiên mở lời: “Bân tổng, bên trong đó, bán ?”
Cô gái đeo kính đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng thang máy đóng lúc , ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài. Cô nắm chặt nắm đấm.
Động tác về phía của Cảnh Văn Bân dừng , hai giây mới trả lời: “Cô hứng thú với cô ?”
Hạ Ngôn : “Đương nhiên.”
“Vậy để suy nghĩ , dù cô trông cũng , hình cũng , còn chán chơi.” Cảnh Văn Bân đưa tay sờ cằm, giọng điệu hạ lưu.
Là cách chuyện mà phụ nữ đều sẽ ghét.
Hạ Ngôn như ý mong , lười nhác : “Cố gắng nhanh lên, lâu quá sợ nhịn tự đến cướp .”
Cảnh Văn Bân gì.
Hạ Ngôn bận tâm trả lời , sự chú ý của cô các phòng thí nghiệm hai bên thu hút.
Cô từng thấy ánh đèn lẻ tẻ bên ngoài “Thuyền Buồm Lớn”, vài tầng trong đó đặc biệt sáng. Nếu nhầm thì bây giờ cô đang ở tầng sáng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-520-co-ban-khong.html.]
Hóa đây là phòng thí nghiệm.
Cả căn phòng chia thành nhiều khu vực thí nghiệm, mỗi phòng chỉ rộng năm mét vuông, ở giữa đặt một chiếc giường y tế cố định, đầu giường một chiếc mũ bảo hiểm kết nối.
Phòng thí nghiệm gần cô nhất là một đàn ông trần truồng, ở góc phòng nhúc nhích.
Nhân viên ghi chép bên ngoài dường như hài lòng với trạng thái hiện tại của , ngón tay chọc một nút bấm mòn. Hạ Ngôn thấy bất kỳ tiếng động nào.
đàn ông bên trong ôm đầu ngừng đập tường, biểu cảm vô cùng đau khổ.
Nhân viên ghi chép cầm máy bộ đàm lên gì đó.
Người đàn ông nhạy cảm với âm thanh , run rẩy vươn một đoạn đuôi màu vàng trắng xen kẽ từ xương cụt.
Nhân viên ghi chép cầm bút nhanh sổ.
Cảnh Văn Bân xa mới phát hiện cô theo. Giọng điệu và ánh mắt đều mang ý chế giễu.
“Lẽ nào bà chủ Hạ cũng hứng thú với ?”
Hạ Ngôn chọn cách phớt lờ , giữ tốc độ của về phía .
Phòng thí nghiệm một cạo trọc đầu, quấn vải trắng quanh eo. Mặc dù nửa mảnh vải, hình quá gầy gò khó phân biệt giới tính, giường trông như xác khô.
Bên ngoài nhân viên ghi chép. Cô tiếp tục về phía .
Cảnh Văn Bân giơ tay hiệu nhân viên dừng , thích thú đ.á.n.h giá phản ứng của cô.
Cơ bản mỗi phòng thí nghiệm đều một nhân viên ghi chép bên ngoài. Vật thí nghiệm bên trong hoặc xổm, hoặc , hoặc trốn giường, cơ thể đều mức độ tổn thương khác , ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm.
Mức độ giải phóng của vật thí nghiệm theo hướng nghiên cứu khác cũng khác . Hạ Ngôn thấy hàng chục trói giường, đội mũ bảo hiểm, cơ thể run rẩy và vật lộn theo động tác nhấn nút của nhân viên ghi chép.
Bất kể họ gào thét t.h.ả.m thiết đến , âm thanh thể truyền ngoài.
Các nhân viên ghi chép ngơ, vô tình tiến đến gần, ghi chép chi tiết những đổi nhỏ của họ.
Giống như một cuộc t.h.ả.m sát một chiều tắt tiếng.
Hạ Ngôn mặt Cảnh Văn Bân: “Người của ? Sao thấy?”
Ánh mắt Cảnh Văn Bân di chuyển từng chút một mặt cô, cuối cùng thất vọng phát hiện còn lạnh lùng hơn tưởng tượng. Một cảm giác bất lực ập đến, gần như lập tức tin rằng cô là vô địch.
“Cậu c.h.ế.t chứ?” Thấy lâu gì, Hạ Ngôn nheo mắt.
cô nhận tin nhắn từ hệ thống, nhiệm vụ hẳn là vẫn đang tiếp diễn.
Chẳng qua, khi cô xem qua tình trạng t.h.ả.m hại của những vật thí nghiệm , cô lường tình trạng của nhiệm vụ Trần Cú Thanh.
Chắc chắn , chỉ thể t.h.ả.m hơn.
Cảnh Văn Bân tỉnh táo , ném tất cả cảm xúc đầu. Mọi việc đến phút cuối cùng đúng .
Hắn cố gắng : “Đương nhiên là . Nhân viên của sẽ tìm cách để duy trì sinh mạng cho , cho đến khi giao cho cô.”
Ánh mắt Hạ Ngôn đầy nghi ngờ.
Cảnh Văn Bân chuyện giải thích nhiều cũng vô ích, chi bằng dẫn cô xem.
Nhân viên dẫn đường phía dừng một văn phòng, hai bên cửa lặng lẽ họ.
Cảnh Văn Bân đẩy cửa , đầu với Hạ Ngôn: “Mời cô dừng bước, nhập mật mã ngay.”
Hạ Ngôn gật đầu, chủ động lùi một bước.
Cửa đóng .
Cả phòng thí nghiệm chỉ tiếng bút sột soạt sổ, cô thậm chí thể thấy tiếng tim đập, nhưng bên trong cửa bất kỳ động tĩnh nào.