Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 529: Nhờ Vả

Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:42:40
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe Cảnh Văn Bân như , đàn ông trốn trong bóng tối còn đường thoát.

 

Ngay cả Bân tổng cũng cam tâm lùi một bước nhận thua, một cần dựa dẫm mới thể cầu sống như , nhận rõ hiện thực lẽ sẽ c.h.ế.t một cách dứt khoát.

 

Sau tiếng “sột soạt”, .

 

“Bân tổng, , lời , tự nguyện theo bà chủ Hạ...”

 

Khoảnh khắc giọng truyền đến từ phía , Hạ Ngôn và Cảnh Văn Bân lộ vẻ mặt khó hiểu.

 

Hai họ đồng loạt đầu , chỉ thấy một đầu tóc tổ quạ rối bù, khuôn mặt tro bụi phủ kín. Anh mở miệng, bụi rơi xuống “ào ào” như mưa.

 

Ai đây?

 

Cảnh Văn Bân : “...Cậu chui từ ? Không chuyện của , cút.”

 

“Bân tổng, để khó , tự nguyện theo cô . Anh quên ?” Anh nháy mắt, bụi phấn nhiều như đổ một trận mưa rào, “ sẽ điều khiển cái đó, cái mà ‘bùm’ một tiếng cuối cùng .”

 

Cảnh Văn Bân sững sờ, sắc mặt lập tức đổi lớn, mắt lơ đãng dám liếc về phía Hạ Ngôn.

 

“Liên quan gì đến ? Cút về.”

 

“...Ồ.”

 

Cảnh Văn Bân cúi gõ gõ tấm sắt, thúc giục: “Mau lên, đừng trốn bên trong nữa, ngoài.”

 

“Đến, đến đây.”

 

Vừa dứt lời, đàn ông tóc dài liền chui từ bên .

 

Trên quần áo lăn lộn trong đống đổ nát in một vệt nước sẫm màu lớn. Ngay cả Cảnh Văn Bân thấy cũng kìm đầu .

 

Hắn bịt mũi: “Anh theo bà chủ Hạ , cần .”

 

Nói xong, Cảnh Văn Bân vẻ quan tâm, cất bước sang một bên, thực chất tai đều dựng thẳng lên.

 

“Khoan .”

 

Hắn đầu : “Sao ...”

 

ánh mắt Hạ Ngôn trực tiếp lướt qua , về phía một bước mà đầu ba .

 

Cô vẫy tay: “Đã lưu luyến rời như , thì theo .”

 

Cảnh Văn Bân : “Không thể.”

 

Một cơn gió lướt qua mặt .

 

“Bà chủ Hạ, đến đây~”

 

Cảnh Văn Bân: ?

 

Nhìn thì thấy đó quấn quanh Hạ Ngôn, hai tay khoanh chồng lên ngực, miệng mím thành một đường, má giật giật, bụi phấn rơi xuống “pù pù”.

 

Cảnh Văn Bân: Có giỏi thì thành tiếng cho xem nào.

 

“Anh Bụi Phấn”: Đừng ầm ĩ, ông chủ mới , giữ chút thể diện chứ. Chờ lúc về nhé~

 

Hạ Ngôn chú ý đến sự giao chiến bằng ánh mắt của hai họ. Cô cực kỳ ghét bỏ nắm lấy góc tay áo đàn ông “mặc tã”, gọi thêm đàn ông “rụng phấn”, thì thầm một câu “dịch chuyển”, lập tức biến mất khỏi tầng đổ nát.

 

Câu sắp xông khỏi miệng Cảnh Văn Bân biến thành một luồng khí nặng nề, uất ức thở .

 

Hắn tầng nhà bằng phẳng lấy trời mái, nhất thời nên giận dữ vì chuyện gì. thực tế, những kích thích lớn như , dây thần kinh của trở nên mệt mỏi, kiệt sức.

 

Hắn vốn chỉ thử thăm dò, ngờ đó là một quả b.o.m lớn, chạm là nổ.

 

Chính quyết định sai lầm hủy hoại bao nhiêu nhà nghiên cứu hàng đầu trướng , bao gồm tất cả dữ liệu quý giá, hủy hoại bộ...

 

Một đêm về thời kỳ giải phóng ...

 

Cảnh Văn Bân những đám mây đen kịt, từ từ chuyển ánh mắt đến tấm biển hiệu sáng rực đơn độc trong màn đêm.

 

“Khách sạn nghỉ dưỡng...” Bốn chữ lặp lặp đầu lưỡi , càng lúc càng nóng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-529-nho-va.html.]

“Bân tổng?”

 

Một luồng sáng chui lên từ lỗ thang máy, một cái đầu búi tóc thấp thò lên. Bà thấy môi trường biến thành đống đổ nát cũng hề kinh ngạc, thậm chí trong mắt còn lóe lên một tia vui mừng.

 

“Anh ?”

 

Mắt Cảnh Văn Bân thể hiện cảm xúc: “Chị Mai, khuya mà chị ngủ.”

 

Dì Mai bên đỡ lên và đưa ngoài, ngay đó một phụ nữ đeo kính đồi mồi đưa lên. Người phụ nữ đó lên, cung kính đỡ cánh tay dì Mai bằng cả hai tay.

 

Lúc Cảnh Văn Bân mới chú ý, bà một đôi giày cao gót gót nhọn.

 

Trước đây từng thấy bà trang điểm như , hôm nay...

 

Hơn nữa, gặp phụ nữ đeo kính đó ?

 

“Ai, tòa nhà nổ mất . Bân tổng, tối nay nếu chỗ ở,” dì Mai nhẹ nhàng che miệng, ánh mắt mờ ám, “chỗ thể ở tạm vài ngày.”

 

Cảnh Văn Bân nảy sinh cảm giác ghê tởm: “Không cần, nếu dì Mai việc gì khác, mời về . Chỗ bằng phẳng, dì dù cũng lớn tuổi , thể linh hoạt.”

 

Một bà lão dị năng thể lên mặt, luôn dùng khuôn mặt của khác để quyến rũ . Đối ngoại thì tỏ vẻ nữ thần lạnh lùng, đối với thì lộ nguyên hình, thật ghê tởm.

 

Lời của Cảnh Văn Bân sắc bén, chói tai, trực tiếp vạch trần bí mật tuổi tác của bà một cách khách khí. Sắc mặt dì Mai đổi vài , móng tay dài cào rách lòng bàn tay cũng hề .

 

“Cũng , bây giờ đổi dung mạo thế nào nữa, ánh mắt cũng sẽ để lộ tuổi thật. Không như nữ ông chủ , trẻ trung, xinh ...”

 

Dì Mai sờ lên làn da thô ráp, ở vị trí cánh mũi, khóe mắt, xuất hiện xu hướng chảy xệ. Trong đầu bà khỏi hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó, trong lòng lập tức nổi lên bong bóng chua chát.

 

Nếu thể đổi ... Bà dùng ngón cái và ngón giữa ước lượng độ rộng theo trí nhớ.

 

Có lẽ, khi lên mặt sẽ căng, nhưng , nhỏ thì dùng lâu hơn.

 

“Bà đến chỉ để những lời vô nghĩa? Bà trẻ bằng cô chẳng lẽ là sự thật? Có gì mà xoắn xuýt?”

 

Cảnh Văn Bân vốn bực bội, nhớ phụ nữ đeo kính đồi mồi đó gặp ở .

 

Hắn tin dì Mai khi nhận tin tức, chạy một quãng đường xa đến đây chỉ để nhảm. Thật hiểu nổi tư duy của phụ nữ tại nhảy cóc đến .

 

Bất kể chuyện gì xảy , cũng vài câu cảm nhận trong lòng hiện tại chứ.

 

Thấy Cảnh Văn Bân mất kiên nhẫn, dì Mai mới nhớ chuyện chính.

 

thẳng: “ cách đối phó với cô .”

 

“Cô ?”

 

Dì Mai ngẩng cằm chỉ: “Nè, chính là cô .”

 

Cảnh Văn Bân theo, bốn chữ biển hiệu vô cùng nổi bật, độc nhất vô nhị.

 

Hắn chợt , như thể thấy chính ngày xưa.

 

“Bà đối phó với cô như thế nào?”

 

Dì Mai trả lời mà hỏi ngược : “Nghe ngày mai tổ chức cuộc thi gì đó? Tối nay náo loạn như , e rằng còn dư dật tinh lực nữa ?”

 

“Hơ, ý bà là bà tổ chức?”

 

Tâm trí Cảnh Văn Bân xoay chuyển trăm vòng. Ban đầu hôm nay ý định , nghĩ rằng nếu hôm nay thành công, ngày mai còn thể gõ núi dọa hổ một chút, ngờ ngược g.i.ế.c cho tan tác.

 

Nếu dì Mai tiếp quản...

 

“Vì mối quan hệ hợp tác lâu dài và thiện, đôi khi cũng Bân tổng giải quyết khó khăn chứ?” Dì Mai nhẹ nhàng, một cơn gió đêm ập đến, tà váy lụa trắng bay bổng lướt qua bắp chân.

 

...Vậy thì đưa cho bà .

 

Cảnh Văn Bân đưa tay xoa xoa sống mũi, vẻ mặt như đang do dự.

 

Dì Mai và bên cạnh trao đổi ánh mắt, trong mắt tràn đầy vẻ quyết thắng.

 

Nếu thể đ.á.n.h bại cô bằng ngoại lực, thì đổi suy nghĩ, công tâm. Không gì ảnh hưởng đến lòng hơn tiếng kêu t.h.ả.m thiết khi c.h.ế.t.

 

“Vậy thì theo lời bà , chuyện nhờ cậy dì Mai.”

 

 

Loading...