Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 546: Loại Bỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-20 13:33:34
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của chim, Hạ Ngôn ném về mặt đất, lấy khăn ướt lau sạch mười ngón tay.

 

“Gấu Gấu, về đưa hai vị khách lầu xuống đây, coi như là quà xin tặng Trử tư lệnh.”

 

Đây vốn là cách Trử Vạn Phu dùng để gây dựng uy tín và thể hiện sự quyết đoán, kết quả cô cướp công. Khán giả tại hiện trường vì hành động đ.á.n.h của cô mà vang lên một tràng hò reo cổ vũ.

 

Hơn nữa, hôm nay Tổng giám đốc Thẩm cũng đến, ít nhiều gì cũng giữ chút thể diện cho Trử Vạn Phu chứ.

 

Hạ Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc về chỗ , như thể tay đ.á.n.h là cô.

 

Trử Vạn Phu cũng coi như chuyện gì xảy , tiếp tục chủ trì: “Quy trình tiếp tục, bước tiếp theo là nhận dạng.”

 

Bốn tách riêng lượt ngẩng đầu lên, trong đó Minh ca và bà lão vội vàng kêu lên: “Trử tư lệnh, nhận dạng.”

 

Dì Mai liếc hai , theo sát phía cũng câu tương tự.

 

Muốn khoan hồng, tích cực hợp tác. Phía chỉ bắt hơn một trăm , tất cả đều nhận dạng xong, bà dựa cái gì để giảm án?

 

Dưới sự hướng dẫn của binh lính, ba nhận dạng chéo, các lão tổng giả tay sai lượt chỉ tên thật, la hét oan uổng kéo khỏi hàng, sắp xếp sang một bên.

 

Dì Mai chút lưu tình chỉ điểm tất cả , cuối cùng lén lút đầu Trử Vạn Phu một cái.

 

Trong lòng nghĩ: Thành ý đủ lớn ? Chắc đến mức t.ử hình nhỉ?

 

Những lão tổng đó thấy bán , cũng x.é to.ạc mặt nạ, lớn tiếng kể những câu chuyện về đời tư của Dì Mai mà họ từng như chuyện .

 

Nào là chỉ thích trai trẻ, đủ trò một công cụ nào đó, c.h.ế.t ít , thậm chí tha cho cả các cô gái trẻ. Thỉnh thoảng thấy một xác c.h.ế.t trần truồng mặt ném xuống tường thành.

 

Những lời khiến mặt Dì Mai lúc xanh lúc trắng, vô vọng kêu lên tất cả là tin đồn, ai tin.

 

Cô gái đeo kính ngước mắt , đối diện với ánh mắt của Trử Vạn Phu, vội vàng cúi đầu xuống.

 

Trong lòng Trử Vạn Phu tính toán, thu suy nghĩ lệnh cho kiểm soát tình hình.

 

Gấu Gấu dẫn Tiểu Vương và Tiểu Tống tới, là chỉ Gấu Gấu đang , hai kẹp nách nó, xách tới.

 

Đặt hai xuống, Gấu Gấu lắc lắc hai cánh tay, ngạc nhiên : “Mới mấy ngày gặp mà họ mập lên .”

 

Tiểu Vương và Tiểu Tống cảm thấy cơ thể tự do liền định dậy, ấn xuống đất.

 

Nhìn thấy chiếc bụng trắng lộ khi họ vùng vẫy quần áo cuộn lên, Hạ Ngôn cũng chút kinh ngạc. Phải là ngày hôm cắt giảm khẩu phần ăn của họ, từ ba bữa một ngày thành hai bữa một ngày, trong đó một bữa còn là mì sợi đổi.

 

Như mà vẫn mập ?

 

“Hai là?” Trử Vạn Phu đợi nửa ngày, chủ động mở lời.

 

Hạ Ngôn: “Một trong hai là dị năng giả thể điều khiển b.o.m trong cơ thể, giao cho ông, ông xem xét xử lý .”

 

Đã đến lúc , Hạ Ngôn cũng nổi bật để lấy lòng , dứt khoát một việc . , “Phải giúp Lâm giải quyết .”

 

Trử Vạn Phu thực sự ngờ món quà tặng lớn đến , lập tức đập mạnh bàn, lớn tiếng hô một tiếng Tốt.

 

Tiểu Vương và Tiểu Tống xa, rõ cuộc đối thoại. Vừa đến hai chữ xử lý, trong đầu liền hiện cảnh tượng xác c.h.ế.t la liệt, hoảng loạn :

 

“Các thể g.i.ế.c . G.i.ế.c thì tất cả đều c.h.ế.t theo. Chỉ cần một ý niệm, liền thực sự biến thành quả b.o.m hẹn giờ.”

 

Trử Vạn Phu vài giây, ánh mắt thoáng qua sự khinh thường, cái lỗ hổng rõ ràng lừa ai chứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-546-loai-bo.html.]

Ông định mở lời thì cảm thấy kéo tay áo . Cúi đầu , Tổng giám đốc Thẩm nhẹ nhàng lắc đầu với ông , ánh mắt đảo một vòng quanh khán đài xung quanh.

 

Trử Vạn Phu bừng tỉnh, nắm tay nhẹ nhàng ho một tiếng, sang Hạ Ngôn : “Bà chủ Hạ, nãy cô giúp ai xử lý vấn đề b.o.m trong cơ thể ?”

 

“Lâm.”

 

“Không vấn đề gì, việc nhỏ nhất định giúp tận tình. Chỉ là, lẽ cần thông qua dị năng mới thể giải trừ, cô xem thể cho một gian thao tác giới hạn sử dụng dị năng ?”

 

Trử Vạn Phu dám hỏi như là vì ông trong trường học vài phòng học quy định, giáo viên thể sử dụng dị năng để giảng dạy.

 

Vì trường học thì ở đây cũng thành vấn đề, chỉ cần bà chủ đồng ý.

 

Quả nhiên, Hạ Ngôn gật đầu đồng ý.

 

Trên khu đất trống xa, đột nhiên xuất hiện một căn nhà nhỏ rào chắn đang di chuyển, diện tích bằng một bốt điện thoại.

 

Trử Vạn Phu : “Lâm, mặt ở đây ?”

 

Âm thanh truyền từng lớp, Phúc Nương và Lâm khán đài , hiểu xảy chuyện gì, cũng nghĩ đến đột nhiên liên quan đến .

 

Trử Vạn Phu lặp nữa.

 

“Mẹ, bà chủ Hạ ở đây, chắc chắn , con cùng .”

 

Lâm sự động viên của Phúc Nương giơ tay lên. Gần như ánh mắt của tất cả đều đổ dồn hai họ, những chuyện còn tưởng họ cũng phạm , cơ thể lùi tránh né.

 

Hai con nương tựa đến sân, Trử Vạn Phu đích tới rõ sự việc.

 

Lâm nhất thời phản ứng kịp, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác. Phúc Nương kích động ôm vai cô lắc mạnh.

 

“Mẹ, con mà, nhất định là chuyện . Sau cần lo lắng ngoài nữa, con cuối cùng cũng thể đưa khắp nơi xem, dạo !”

 

Cho đến khi Lâm bước qua rào chắn, đối diện với đàn ông từng đặt “bom” cơ thể họ, cô mới thực sự hiểu chuyện gì đang xảy .

 

Nước mắt đột nhiên nhòe mắt cô.

 

Trử Vạn Phu bên ngoài, từ từ : “ cô từng Cảnh Văn Bân ép buộc, còn cách nào khác mới chuyện . Bây giờ cho cô một cơ hội chuộc tội, xem cô nắm bắt .”

 

Mũi Tiểu Vương đầy mồ hôi, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

 

Ở chỗ Cảnh Văn Bân học gì khác, nhưng tuyệt đối hiểu rõ tình thế. Bậc thang Trử tư lệnh đưa gần đến mí mắt , nếu thuận theo thì đúng là tự tìm c.h.ế.t.

 

Hạ Ngôn cũng đến, cô gần xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy , đồng thời còn chiếu lên màn hình hiển thị để bộ khán giả cùng chứng kiến.

 

Trước mặt hai đại lão, Tiểu Vương thể hồi hộp, run rẩy đưa tay hút dị năng từ xa.

 

Ba giây , tại vị trí tim của Lâm, thực sự một khối năng lượng màu xám hình cầu bay .

 

Vật đó xuất hiện liền chui lòng bàn tay Tiểu Vương, đồng thời Lâm đột nhiên cúi gập thở dốc.

 

Phúc Nương sợ hãi, dán sát hỏi dồn dập: “Mẹ, chứ? Đừng dọa con mà, !”

 

Trử Vạn Phu ném ánh mắt c.h.ế.t chóc về phía Tiểu Vương, lùi lắc đầu lia lịa: “Thật , chỉ lấy năng lượng thôi, liên quan gì đến cả!”

 

Lúc Lâm ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt chảy dài mặt, chạy ôm Phúc Nương.

 

“Con yêu, cả, chỉ là quá vui mừng. Mẹ cuối cùng cũng thể cùng con gái cưng của ngoài, cần lo lắng sợ hãi ở nhà như một kẻ vô dụng chờ đợi, vui quá, vui quá!!”

 

Phúc Nương thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm chặt .

Loading...