Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 556: Phai Màu

Cập nhật lúc: 2025-11-20 14:46:28
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hả? Tiệm kinh doanh nữa ?”

 

Ba đầu , sự kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành sự thấu hiểu. Họ gật gù: “Cũng , căn cứ còn mấy , buôn bán cho ai đây? Hơn nữa, chúng nhà ăn tập thể , ăn uống tốn tinh hạch, thỉnh thoảng mới đến đây ăn cho miệng thôi. Đóng cửa cũng là điều bình thường.”

 

Hạ Ngôn mỉm nhẹ: “Ừm, những kiếm tinh hạch mà còn bù tiền lương , nên kịp thời cắt lỗ thôi.”

 

Họ chép miệng, sờ cằm và trao đổi ánh mắt với đồng đội.

 

Một sang với 001: “Cho chúng thêm ba khúc xương ống nữa , ăn mì mà thịt thì cũng như ăn. Có tỏi thì cho hai tép, thì thôi.”

 

001 dù thật, hiểu yêu cầu thêm của khách, chỉ mang những khúc xương ống lớn.

 

Khách hàng thấy cũng gì, cúi đầu húp mì xì xụp.

 

Hạ Ngôn cảm thấy đang chằm chằm, sang thì thấy Tiểu Uyển.

 

Tiểu Uyển hỏi: “Bà chủ, thật sự rút tiệm ?”

 

“Ừm, thật đấy.”

 

Tiểu Uyển cụp hàng mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lộ vẻ áy náy: “Là phụ lòng tin của bà chủ, gần đây doanh của tiệm tệ, …”

 

“Không , chuyện di dời dân cư là chuyện mà cô thể kiểm soát. Không thì tạo doanh .”

 

Hạ Ngôn theo thói quen xoa đầu, nhưng kịp thời nhận nên đổi hướng, đặt tay lên vai cô , siết nhẹ một cái để an ủi.

 

Chuyện chẳng liên quan gì đến Tiểu Uyển, ngày sớm muộn gì cũng đến, chỉ là vì để hệ thống tự kết thúc thì cô chủ động mà thôi.

 

Hạ Ngôn chỉ chuyện khởi đầu và kết thúc trọn vẹn.

 

“Lên lầu dọn dẹp đồ đạc của , thấy tiệm cũng sẽ khách nữa . Gấu Gấu, cũng mang những thứ ban đầu chuyển đến về tổng tiệm .”

 

Thứ duy nhất mà Tiểu Uyển và những khác thể gói ghém chỉ là vài chục bộ quần áo, đều là phúc lợi mà Hạ Ngôn thỉnh thoảng phát cho họ.

 

Hạ Ngôn ngoài cửa sổ, ngắm khung cảnh đường phố quen thuộc, trong lòng rõ cảm giác là gì.

 

tình cảm đặc biệt nào với nơi , cũng từng trải qua chuyện gì khắc cốt ghi tâm, khó quên tại căn cứ , thậm chí bình thường cô cũng hiếm khi đến chi nhánh.

 

khi nhận thức rõ rằng sẽ bao giờ thể nữa, từng bức tường, từng cảnh vật bên ngoài đều trở nên rực rỡ sắc màu.

 

Cô nhớ đầu tiên đến căn cứ , đặc biệt chạy chợ thuê những chị lớn việc tỉ mỉ; nhớ hàng dài xếp hàng cửa ngày khai trương; nhớ cảnh giao dịch buổi chiều tối; nhớ thịt dị thú chính quyền bày bán những ngày cố định; và nhớ những lính mới thành, thành hàng dài lặng lẽ mưa rơi ngoài đường mùa mưa bão…

 

Những hình ảnh đó lướt qua nhanh chóng trong tâm trí, từng khung hình một rõ ràng hơn, khiến dần cảm thấy luyến tiếc.

 

Lời tạm biệt thật khiến lòng buồn bã.

 

“À… chúng đây.”

 

Hạ Ngôn vẫn thoát khỏi dòng hồi tưởng, ánh mắt vẫn còn mơ màng.

 

Ba khi ăn xong chuẩn về vị trí việc, kéo cửa mở một khe, làn gió lạnh cuốn ấm trong phòng.

 

Họ Hạ Ngôn, mỉm : “Không gì hơn, chỉ chúc sự thuận lợi.”

Đồng t.ử Hạ Ngôn hội tụ , cô tỉnh táo.

 

“Cảm ơn, các bạn cũng bình an nhé.”

 

Ba nới rộng nụ , gật đầu, cuối cùng vẫy tay và đẩy cửa rời .

 

【Chi nhánh đang thu hồi...】

 

【Thời gian dự kiến năm giây】

 

“Bà chủ ~” Gấu Gấu ở cửa thông sân gọi cô, “Bà chủ mau qua đây!”

 

“Đến đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-556-phai-mau.html.]

 

Hạ Ngôn dậy, bước về phía Gấu Gấu.

 

Trước mắt cô, đếm ngược của hệ thống ngày càng ít . Hạ Ngôn nhịn đầu .

 

Chi nhánh đang phai màu.

 

Đồng thời, tất cả bàn ăn, ghế, quầy tính tiền và sàn nhà đều bốc lên một lớp bụi dày.

 

Kính vỡ vụn tiếng động, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe bên trong, gió mát nhân cơ hội thổi qua, cuốn lên vô bụi bặm, xoáy tròn trong khí.

 

Sau đó, chúng chồng chất lên rơi xuống, như một vực sâu khổng lồ thể nuốt chửng vạn vật, bao phủ và nuốt chửng, cho đến khi tất cả đồ đạc lẽ nên tồn tại biến mất còn dấu vết.

 

Chúng rơi xuống đất, ép chặt .

 

Gió thổi qua, để những vệt dài vô định hình mặt đất.

 

Mạng nhện góc tường tan như mực nhỏ nước, mạng chồng lên mạng , sợi tơ xám mỏng manh đung đưa lỏng lẻo, cuối cùng còn vướng một hai con côn trùng nhỏ gió khô.

 

Cầu thang xoay dẫn lên tầng hai xoay tròn nhả gạch đỏ, từng viên chồng lên , dần dần vá bức tường, đó chồng lên lớp xi măng loang lổ, thêm những mảnh vụn vữa trát vụn vỡ.

 

Một căn nhà cũ nát trải qua phong sương hiện mắt.

 

Hạ Ngôn chỉ thấy đến đây, lưng cô truyền đến một lực mạnh, đẩy cô cổng dịch chuyển.

 

Gấu Gấu và Tiểu Uyển trong sân tươi, đang định ôm lấy cánh tay cô.

 

Hạ Ngôn vội vàng đầu . Cánh cửa đ.á.n.h dấu chi nhánh một của Khách sạn Nghỉ dưỡng bốc lên một ngọn lửa vàng rực rỡ, cháy cực nhanh từ xuống .

 

Đồng thời, Gấu Gấu và Tiểu Uyển sững tại chỗ, đôi mắt vô hồn, như những con búp bê vải mất tư duy.

 

Ngay cả Trực Cương đang tuần tra ở nhà hàng cao cấp ở xa cũng .

 

Mãi đến khoảnh khắc cánh cửa cháy rụi và biến mất, họ mới trở bình thường.

 

Gấu Gấu chớp mắt ôm lấy cánh tay Hạ Ngôn, giọng vẫn mềm mại như .

 

“Bà chủ, lười biếng , hôm nay vẫn tổng vệ sinh nữa mà, hơn nữa còn Tiểu Uyển giúp nữa, sẽ mệt ~”

 

Tiểu Uyển cũng tới, do dự một giây bỏ tay xuống, nghiêm nghị : “Tuy cửa tiệm hiện tại nhiều khách, nhưng vệ sinh cần thì thể bỏ qua. Chúng sẽ luôn giữ tiệm sạch sẽ, đảm bảo khách hàng đến là trải nghiệm thoải mái, đây là trách nhiệm của một quản lý và phụ trách.”

 

Một cá và một chú gấu ngốc nghếch hai bên, Hạ Ngôn , hiểu ý : “Vậy cứ theo ý hai , những chuyện vệ sinh tự quyết định, cần phiền .”

 

Nghe , Gấu Gấu và Tiểu Uyển . Gấu Gấu kìm tính nóng nảy, nghi ngờ hỏi: “Không bà chủ gọi chúng đến báo cáo công việc ?”

 

Hạ Ngôn: “... Vậy , việc .”

 

Tiểu Uyển tinh ý, nhận trạng thái của Hạ Ngôn , kéo Gấu Gấu về phía tổng tiệm.

 

“Ê ê, chuyện xong với bà chủ mà.” Gấu Gấu vung vẩy cánh tay, bộ lông bóng loáng lấp lánh ánh sáng, trông óng ả.

 

Nếu là bình thường, Hạ Ngôn chắc chắn sẽ gọi nó và sờ vài cái, nhưng bây giờ cô tâm trạng đó, chỉ dài phơi nắng.

 

Chú Gấu Gấu líu lo kéo cửa, sân bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

 

Không tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, một sự tĩnh lặng đúng nghĩa.

 

chiếc ghế bập bênh, tìm một chiếc quạt nan cũ kỹ, mũi chân chạm đất, chậm rãi quạt gió trong tiếng kẽo kẹt.

 

Bức tường đối diện trống trơn, chỉ còn một cánh cửa dẫn đến tổng tiệm.

 

Ngày thường cảm thấy gì, nhưng khi thực sự mất một cánh cửa, thế nào cũng thấy quen.

 

Nếu cánh cửa đến đảo Lidaí chỉ thể đặt trong nhà, Hạ Ngôn nhất định sẽ dời nó để lấp chỗ trống.

 

Tuy nhiên, cô cứ cảm thấy như quên mất chuyện gì đó.

 

 

Loading...