Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 562: Ngăn Nắp

Cập nhật lúc: 2025-11-20 14:46:34
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gấu Gấu hành động nhanh hơn, nhảy xuống xe và chạy nhà.

 

Hạ Ngôn tờ giấy tường thu hút ánh mắt, bước tới xem, nhưng tờ giấy còn mục nát nghiêm trọng hơn tờ trụ đá, chỉ ố vàng mà bộ chữ hòa lẫn .

 

“bà chủ, cô mau , gầm bàn dính keo kìa.”

 

Gấu Gấu kêu to trong nhà. Thấy Hạ Ngôn, nó liền khoe phát hiện của . Nó vươn móng vuốt nắm lấy mép bàn dùng sức nhấc lên, nhưng chiếc bàn hề nhúc nhích.

 

“Cô xem, là như thế đó.” Gấu Gấu tiếp tục nhấc ghế, cũng nhúc nhích. Cả tủ quần áo, giường, về cơ bản đồ đạc thể di chuyển trong nhà đều cố định xuống mặt đất. “ mà ngăn nắp thế, hóa . Vậy cửa tủ quần áo thì thể dán bằng keo chứ?”

 

Nó lẩm bẩm kéo cửa tủ.

 

Hạ Ngôn ngăn cản, lúc cô cũng tò mò.

 

Lần đầu Gấu Gấu kéo , thứ hai nó chổng m.ô.n.g về phía , dùng sức kéo. Rầm, hai cánh cửa tủ bật mở, bụi mịn trộn lẫn với mùi mốc xộc tới như sóng thần.

 

Gấu Gấu bịt mũi lùi , quan sát vật dụng bên trong.

 

Bên trái tủ là chăn gối xếp gọn gàng, bên treo quần áo mỏng theo mùa bằng móc. Dưới gấu áo đặt đôi giày da nam trông vẫn còn nguyên vẹn.

 

Bên cạnh đó là một cuốn nhật ký màu đỏ thẫm với chữ mạ vàng.

 

Nhìn độ mòn của bìa và sắc đậm nhạt của mép giấy, thể đây là cuốn nhật ký ghi chép.

 

Đợi bụi lắng xuống, Gấu Gấu cuốn nhật ký hỏi: “Mình nên xem ?”

 

Có thể bên trong ghi cả cuộc đời của từng sống ở đây, cũng thể những chuyện xảy trong làng và nội dung tờ giấy .

 

Gấu Gấu sang Hạ Ngôn. Hạ Ngôn lắc đầu.

 

“Không xem, đóng tủ , để nó đợi một hữu duyên khác.”

 

Gấu Gấu lời theo, chỉ là lớp keo cánh cửa tủ trở thành loại dùng một , chỉ thể mở thể dán chặt .

 

Hạ Ngôn mua một chai keo 502 từ cửa hàng, đưa cho nó.

 

“Cái trừ dán giày , còn dán những thứ khác chắc.”

 

Gấu Gấu: “Ồ.”

 

Cách bài trí trong nhà đơn giản, rõ ràng đây là nơi ở của một đàn ông độc , gì đáng ngạc nhiên khác nên Hạ Ngôn liền ngoài.

 

Cô định dạo quanh ngôi làng, tìm xem liệu thể thấy vài tờ giấy còn nguyên vẹn khác .

 

Cất chiếc xe đạp địa hình, Hạ Ngôn dọc theo con đường phía .

 

Về cơ bản, đồ đạc trong mỗi nhà đều cố định tại vị trí ban đầu, thậm chí một hai nhà cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn.

 

Tường ở đây dấu vết cháy, cũng m.á.u b.ắ.n tung tóe, ai đập vỡ kính sập mái nhà. Nơi giống như một ngôi làng mà ngoài việc, chỉ còn những ngôi nhà cũ.

 

Hạ Ngôn phát hiện mỗi nhà đều một bồn hoa nhỏ. Dù chăm sóc, lúc vẫn nở rộ những bông hoa dại màu vàng thấy bên đường, tươi đến mức biến dạng.

 

Trên trụ đá bên cạnh bồn hoa, cô thấy tờ giấy ép plastic.

 

Hạ Ngôn dần tìm quy luật. Gần như vật thể thẳng đều dán loại giấy , rải rác khắp nhà, tồn tại ở ngóc ngách.

 

Sau một thời gian dài tìm kiếm, cô cuối cùng cũng thấy một tờ giấy thể nhận dạng chữ , ở vị trí mái che, gần ổ cắm điện.

 

Chỉ là nó dán cao.

 

Hạ Ngôn đành khiêng ghế đến kê chân, cúi sát .

 

“Mẹ... qua đời do chữa trị hiệu quả, lúc... 24 phút, hưởng thọ... Mẹ cả đời... nhân hậu... cả nhà vô cùng đau buồn... xét thấy bệnh tình đặc biệt, cùng những bệnh nhân nặng khác, an táng tại... vườn hoa.”

 

Trên giấy còn một bức ảnh đen trắng, gió mờ nhiều, là hình một bà lão má bầu bĩnh, trông vô cùng hiền từ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-562-ngan-nap.html.]

Hóa đây là cáo phó.

 

Vậy nên những tờ giấy đều là...

 

Hạ Ngôn nhảy xuống ghế, khắp bốn phía. Nơi nơi đều dán cáo phó, cảm xúc trong lòng khó thành lời.

 

Virus zombie lan rộng cầu, tại bỏ sót ngôi làng nhỏ bé ?

 

Vậy những cáo phó là ai tự tay , ai dán lên khắp làng để gửi gắm nỗi buồn thương?

 

Người cáo phó mang tâm trạng gì khi , khi lựa ảnh di ảnh cho mất, khi dán ngay tại nơi ở cũ của họ?

 

Khi tiễn đưa hoặc tự tay chôn cất những hàng xóm quen thuộc, đó tuyệt vọng đến mức nào?

 

Người đó là ai...

 

Xoạt.

 

Xoạt.

 

Hạ Ngôn đầu về phía phát âm thanh. Đó là tiếng giấy lay động vì gió.

 

Trên trụ đá, ánh mắt của bà lão trong ảnh như vượt qua cô, về phía xa.

 

Đó là cổng làng.

 

Một tia sáng lóe lên trong đầu Hạ Ngôn.

 

Cô đột nhiên chạy ngược , chạy thẳng ngôi nhà đầu tiên.

 

Trong phòng, cánh cửa tủ bên dán . Gấu Gấu canh giữ khung cửa bên trái, đang đếm ngược.

 

“8... bà chủ, sắp xong , cô ở ngoài... ơ? Cô đang tìm gì ? Giày da ? Chân Trực Cương hình như nhỏ thế .”

 

Hạ Ngôn thò tay . Ngón tay theo mép giày da cứng ngắc, sờ thấy một cuốn sổ dày, cô lấy .

 

Gấu Gấu rõ thứ trong tay cô liền kinh ngạc: “Hả? Hóa là cái ? Bên trong bí mật lớn ? ngay mà.”

 

Nó rầm một tiếng đóng cửa tủ , theo Hạ Ngôn, bệt xuống bậc thềm bên ngoài.

 

Hạ Ngôn phủi lớp bụi cuốn nhật ký, cẩn thận tháo dây buộc, đó lật ngược, mở sổ từ phía . Cô chỉ định xem nội dung quan trọng, chẳng lẽ từ thời niên thiếu của nhân vật chính ?

 

Thời thanh niên, bồng bột, hormone bùng nổ, lỡ bên trong ghi mấy giấc mơ ảo tưởng khiến đỏ mặt thì cô cũng ngại.

 

Bắt đầu từ phần là hợp lý nhất.

 

Lật qua trang giấy cuối cùng ố vàng, xuyên thấu qua nét bút, một đoạn chữ loằng ngoằng như vẽ bùa hiện .

 

Người rõ ràng đang hoảng loạn cực độ. Nét chữ run rẩy nhưng mạnh, dường như còn đủ sức dùng ba ngón tay kẹp bút mà nắm cả bàn tay, mỗi chữ đều dùng lực xuống.

 

Hạ Ngôn đưa nhật ký lên sát ánh nắng.

 

“Ngày cuối cùng cũng đến, cũng thể tránh khỏi lây nhiễm, .”

 

Trang chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng kín đặc cả trang, chữ chồng lên chữ.

 

Hạ Ngôn lật sang trang kế tiếp.

 

“Cháu gái nhỏ của dì Sáu cắn, chỉ mất tám giây để biến thành quái vật đó. Con bé nhỏ , linh hoạt, cuối cùng vẫn c.h.é.m c.h.ế.t. Khi về nhà rửa ráy, phát hiện tay một vết thương, chảy máu. Số sống sót: một .”

 

Đọc đến đây, Hạ Ngôn nghĩ đây thể là nguyên nhân khiến lây nhiễm cùng.

 

Lật tiếp, hầu như mỗi trang đều ghi tên những lây nhiễm trong làng và cuối mỗi trang đều ghi sống sót của ngày đó.

 

Vì cô ngược, nên những con ở các trang phía ngày càng lớn hơn. Nội dung ghi chép của nhân vật chính cũng nhiều hơn, chữ dần trở nên ngay ngắn, gọn gàng, giống như bộ chăn gối xếp chỉnh trong tủ quần áo.

 

 

Loading...