Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 566: Quen Thuộc

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:30:44
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trực Cương và Tiểu Uyển té ngã t.h.ả.m hại suốt đường , mặt hướng về khu vực an , loạng choạng, cuối cùng ườn lớp bảo vệ.

 

Chờ cơn choáng váng qua , hai nhận điều bất thường. Nhìn kỹ , gáy lập tức lạnh toát, cả hai chống tay xuống đất định bỏ trốn.

 

Đừng, đừng đùa chứ!

 

Tối om như thế rơi xuống nơi quỷ quái nào ?!

 

“Chào mừng đến với địa điểm nghỉ dưỡng mới nhất, rơi tự do trong vách đá ngầm biển. Hai vị cảm thấy trải nghiệm thế nào?”

 

Hạ Ngôn đưa tay mặt Trực Cương, khẽ trộm.

 

Trực Cương và Tiểu Uyển đều quen thuộc với đáy biển. Vừa thấy bốn chữ “vách đá ngầm biển”, lập tức nhận đang ở . Cả hai ngước lên, tưởng rằng sẽ thấy ánh mặt trời nơi mặt biển, nhưng đập mắt là những chiếc đèn pha siêu sáng treo cao của khách sạn.

 

Ở nơi ánh sáng chạm tới, hố đen đúng là đáng sợ.

 

Tiểu Uyển ngạc nhiên: “Đã rơi sâu đến mức ?”

 

Hạ Ngôn gật đầu, chĩa đèn pin xuống làn nước phía : “Đã qua một thời gian dài , vẫn khi nào mới chạm đáy.”

 

Cột sáng chiếu thẳng xuống nước, kéo thành một vệt dài, thấy bất kỳ sinh vật nào đáy biển màu xám.

 

Trông vẻ vẫn còn sâu.

 

Dưới ánh mắt tò mò của Tiểu Uyển, Hạ Ngôn đưa đèn pin để cô bé cầm chơi, còn thì về phía Trực Cương, im lặng từ nãy đến giờ.

 

Trực Cương ngẩng đầu khỏi lớp bảo vệ, ánh mắt lẫn lộn giữa bàng hoàng và khó hiểu.

 

“Anh ?” Hạ Ngôn cảm thấy trạng thái của .

 

Trực Cương cúi đầu một nữa. Cột sáng rọi xuống nước biển, lung lay trong dòng nước, như thể thứ lơ lửng bên trong, dày đặc đến nghẹt thở.

 

tại , luôn cảm thấy… luôn cảm thấy…”

 

Dừng một chút, Trực Cương tiếp tục: “ luôn cảm thấy nơi quen thuộc, giống như từng đến đây.”

 

Cứ như sống ở đây lâu, bổ sung trong lòng, nhưng chút khác biệt, sâu thế và thiếu một chút gì đó.

 

Ký ức của Trực Cương mơ hồ, chỉ là do cảnh vật gợi lên. Nhìn thấy khung cảnh , trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh.

 

Cụ thể là gì thì rõ.

 

Hạ Ngôn để tâm. Khi thuê Trực Cương, sơ yếu lý lịch giới thiệu về vị trí và môi trường việc đây của . Cô nhớ Trực Cương từng là đầu bếp đáy hồ.

 

Mặc dù một bên là đáy hồ, một bên là đáy biển, nhưng cũng khác là mấy. Anh ở trong đó chắc cũng phân biệt , phản ứng là điều bình thường.

 

Tiểu Uyển chơi hăng. Là cá, bản năng cảnh giác khiến họ hiếm khi sâu vách đá như thế . Cô bé nhớ vụ cá cược với đồng nghiệp cũ, liệu vực sâu quái vật lớn . Lúc đó thể kiểm chứng, cuối cùng đành bỏ qua.

 

Bây giờ, sự bảo vệ của lớp bảo vệ khách sạn, cô bé quyết bỏ cuộc cho đến khi tìm thấy quái vật ẩn nấp trong biển.

 

Hạ Ngôn cột sáng lắc lư hỗn loạn, cảm thấy nước biển khuấy đục hết cả, cũng thấy một màu nước vàng khè. Cô cột sáng xoay xoay cho chóng mặt, cuối cùng nhịn kéo tay cô bé , đùa:

 

“Tiểu Uyển, nếu chị em là một cá thật sự, chị nhầm tưởng em là con khỉ khoác da .”

 

Tiểu Uyển “á” một tiếng, động tác tay dừng . Cột sáng cũng yên, chiếu thẳng một vùng nước xám xịt.

 

Mắt Trực Cương thẳng, cảm giác quen thuộc trào dâng như thủy triều.

 

Nhìn làn nước ngày càng đục ngầu, mắt đột nhiên mở to, hoảng hốt kêu lên: “Bà chủ, thể xuống nữa. Chúng mau rời khỏi đây!”

 

“Anh gì cơ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-566-quen-thuoc.html.]

“Không thể xuống nữa. Bên trong thứ gì đó.”

 

“Thứ gì? Thật sự thứ gì ? Sẽ là thứ gì?” Tiểu Uyển phấn khích đưa ba câu hỏi liên tiếp.

 

Hạ Ngôn rùng , nổi da gà khắp .

 

Cô nhanh chóng chống đất dậy, mở bảng điều khiển và nhấp nút di chuyển.

 

[Phát hiện khách sạn đang di chuyển, chức năng tạm thời thể sử dụng]

 

Cô tối sầm mặt, nhưng họa vô đơn chí, bên tai tiếng Tiểu Uyển hít khí kinh ngạc.

 

“Kìa, kìa thật sự …”

 

Hạ Ngôn đầu , da đầu tê dại, tay chân lạnh ngắt.

 

Chỉ thấy gần khách sạn dựng những vật thể hình dày đặc. Trong phạm vi đèn chiếu tới, từng t.h.i t.h.ể trương phình như khổng lồ đang lẳng lặng trôi nổi.

 

Dưới chân chúng vẫn là làn nước sâu thấy đáy. Khách sạn vẫn giữ tốc độ rơi ban đầu, nhưng sự chuyển động khuấy động làn nước tĩnh lặng. Các t.h.i t.h.ể từ phía trôi theo dòng nước, bắt đầu di chuyển về phía khách sạn, tiến gần, xâm nhập phạm vi ánh sáng, bám sát phía khách sạn.

 

Cứ như một con khổng lồ đang xoay tròn, càng lên cao, càng nhiều t.h.i t.h.ể cuốn .

 

Đột nhiên bên vang lên mấy tiếng “bộp, bộp”.

 

Hạ Ngôn lập tức cảm thấy chuyện chẳng lành.

 

Tiểu Uyển chiếu đèn xuống, vặn soi trúng một khuôn mặt to lớn trắng bệch. Nó ngâm lâu đến mức trương phù, hốc mắt thối rữa đen kịt, nhãn cầu lồi một nửa, đồng t.ử xám xịt vô hồn “” về phía họ, đ.â.m thẳng tới.

 

Bộp.

 

Khuôn mặt đó đ.â.m lớp bảo vệ, lớp thịt mềm rữa lập tức vỡ vụn. Phía nó vẫn còn vô t.h.i t.h.ể khác đang lơ lửng trong biển và tiếp cận với tốc độ cực nhanh.

 

Lúc , một bàn tay ấm áp che mắt Hạ Ngôn, một giọng quen thuộc, đầy vẻ hối vang lên bên tai cô.

 

“Xin , bà chủ, môi trường ở đây khác, thể nhớ ngay lập tức. Chị đừng vội, nếu nhớ lầm, bên nên bùn lầy. Đợi đến khi nó dừng ở đó, chị hãy thử xem thể rời .”

 

Khác với giọng ôn hòa của , vẻ mặt của gần như thể là lạnh lùng vô cảm.

 

Anh cứ thế lạnh lùng bầy t.h.i t.h.ể khách sạn đang rơi xuống đ.â.m nát, trong mắt chút cảm xúc nào.

 

Trong khoảnh khắc , Trực Cương quả thực nhớ . Công việc đây của là đầu bếp đáy hồ, cắt lát nhiều loại cá thối rữa để phục vụ khách hàng.

 

Trong ký ức, những khách hàng đó bao giờ phát bất kỳ âm thanh nào, đôi mắt như cá c.h.ế.t luôn “ chằm chằm” một nơi nào đó, và họ ngày càng “mập” hơn, cho đến cuối cùng thể kiểm soát mà trôi nổi lên .

 

Trực Cương , đó là ngày khách hàng hài lòng rời .

 

Và những khách hàng đó giống với những t.h.i t.h.ể đ.â.m vỡ tan tành mắt.

 

Ký ức của Trực Cương chỉ dừng ở đây.

 

Anh bầy t.h.i t.h.ể dày đặc đếm xuể lớp bảo vệ, lắng tiếng va chạm ngừng bên tai, trong đầu mơ hồ hiện lên một câu:

 

Lẽ nào đây là cách khách hàng ở đây rời ?

 

Hạ Ngôn che mắt, dù thấy nhưng vẫn thể cảm nhận lượng vật thể đ.â.m tới qua thính giác và xúc giác.

 

Đặc biệt là cảm giác thịt rữa đ.â.m lòng bàn tay khiến cô tê dại cả , thậm chí còn suy nghĩ lung tung.

 

Vách đá rốt cuộc c.h.ế.t bao nhiêu , lẽ từ hàng trăm năm bắt đầu ...

 

lúc , bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “Rầm” lớn. Hạ Ngôn cả lớp bảo vệ lõm xuống đẩy lên, Trực Cương lúc bỏ tay .

 

 

Loading...