Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 567: Bùn Lầy
Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:30:46
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước mắt Hạ Ngôn một khối bùn lầy bao bọc.
Cảm giác nặng nề từ từ truyền từ lòng bàn tay lên .
Lúc cô cảm thấy cơ thể ngã về phía , tức là hướng về phía sàn nhà.
Hạ Ngôn chống dậy, một chân giẫm lên lớp bảo vệ, chân vững sàn, hai tay dang rộng để giữ thăng bằng.
Hóa một góc của khách sạn “hạ cánh” . Dưới lực đàn hồi của lớp bảo vệ, cả tòa nhà lắc lư, dần trở về trạng thái thẳng đáp xuống.
Dưới lực tác động mạnh, lớp bùn bề mặt văng tung tóe khắp nơi, khách sạn tiếp tục lún sâu hơn.
Hạ Ngôn gạch lát sàn, lớp bảo vệ tầng khách sạn liên tục lặp chu trình lõm xuống đàn hồi, hết đến khác.
Tiểu Uyển đến cạnh cô, xung quanh ngạc nhiên : “Ể? Ở đây lớp bùn lầy dày đến ?”
Khách sạn hơn ba mươi tầng khi giảm tốc, đ.â.m lớp bùn và từ từ hạ xuống. Bùn đen nhanh chóng ngập đến đầu gối, kéo dài lên đến độ cao tầng năm, tầng sáu.
Ba , lập tức chạy trong khách sạn, thang máy lên tầng mười.
Thảm trải hành lang hấp thụ bộ tiếng chân chạy của họ. Cửa phòng hai bên đều mở toang, sàn nhà sạch sẽ, ga giường phẳng phiu, như đang chờ đón khách mới.
Nhân viên phục vụ ở tầng xe dọn dẹp, ngơ cảnh ba chạy vụt qua.
Hạ Ngôn tùy tiện chọn một phòng, lao đến cửa sổ xuống. Cô lấy thêm một chiếc đèn pin hiệu suất cao từ ô hệ thống, từ từ chiếu xa theo bề mặt bùn lầy.
Vùng đáy biển thật sự quá lớn.
Đèn điều chỉnh tới mức xa nhất nhưng vẫn thấy bờ. Khi cột sáng đạt giới hạn, nguồn sáng trở nên loãng và tạo thành một vệt sáng mờ ranh giới rõ ràng.
Hạ Ngôn chỉ thể di chuyển ánh đèn từng chút một như , và quả thật phát hiện một nơi trông bất thường.
Nơi đó tối hơn, giống như một vết cắt ngang, cột sáng chia thành hai phần.
Hạ Ngôn nheo mắt định kỹ hơn, nhưng sững .
Nếu cô lầm, một vật thể rõ hình dạng, khá lớn, lướt qua cột sáng với tốc độ cực nhanh?
Đang lúc cô suy nghĩ cách đ.á.n.h dấu vị trí khác thường , thêm vài bóng đen lướt qua.
Nếu một cái là ảo giác, thì nhiều cái như …
Hạ Ngôn lập tức nhớ đến đám t.h.i t.h.ể rơi xuống cùng khách sạn đó.
Cột sáng thu phóng rộng , trong vùng ánh sáng khuếch đại bởi đèn pin, tại nơi đèn trần khách sạn thể chiếu tới, Hạ Ngôn thấy hơn mười t.h.i t.h.ể trương phình đang cắm ngược hoặc cắm thẳng lớp bùn lầy.
Còn phía , tức tầng nước bên khách sạn, bầy t.h.i t.h.ể xoay tròn rơi xuống như bánh chẻo rơi nồi nước, liên tiếp “tòm tòm” rơi xuống và cắm bùn như những mụn đầu đen lổn nhổn.
Cảnh tượng đó khiến Hạ Ngôn dựng tóc gáy, da gà nổi liên tục.
họa vô đơn chí, gần như ngay lập tức, cô cảm thấy nền nhà rung lắc bất thường chân, đồng thời cơ thể nghiêng mạnh sang bên .
Một linh cảm chẳng lành dâng lên.
Tiểu Uyển chạy vội , bám lấy khung cửa, gương mặt tái mét: “Bà chủ! Khách sạn nghiêng ?”
Ba chữ “cái miệng quạ” bật trong đầu Hạ Ngôn.
Cô bám chặt lấy cửa sổ, gọi Khối Vuông nhỏ để giúp giữ thăng bằng và bao lấy cả Tiểu Uyển lẫn Trực Cương đang trượt từ phía tới.
Giây tiếp theo, bộ cảnh vật mắt từ ngang bằng chuyển thành những đường chéo xiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-567-bun-lay.html.]
Hạ Ngôn trơ mắt từ xa, một vật thể khổng lồ góc nhọn chậm rãi nhô đầu lên khỏi lớp bùn lầy đặc quánh.
“Này , đừng qua đây chứ! Khốn kiếp!!”
Không cần nghi ngờ, đó chính là tiếng hét của Hạ Ngôn.
Vật thể đó từ từ trồi lên cao. Khách sạn ở vị trí thấp, nước chảy chỗ trũng, bùn lầy cũng . lớp bùn lầy cắm lởm chởm nhiều thứ rõ ràng… ưm.
Khó mà mô tả.
Tóm là những thứ đó liên tục rơi xuống, với tư thế chẳng khác gì một quả dưa hấu rơi xuống đất, chỉ là nước b.ắ.n tung tóe.
Biểu cảm của Hạ Ngôn lên tất cả.
Lớp bảo vệ như biến thành cái chảo xào, nhấc lên hạ xuống. Trong cảm giác khó tả của Hạ Ngôn, cuối cùng nó cũng phát huy “tính sạch sẽ” giống như Gấu Mập, phóng hết thứ văng xa.
Lớp bảo vệ lóe lên năm vệt sáng liên tục, khởi động chế độ tự sạch.
Lớp bùn lầy sườn dốc tiếp tục trượt xuống, lớp bảo vệ đẩy từng lớp. Nước biển đục ngầu đến mức thể thấy gì.
Không rõ lớp bảo vệ tự sạch bao nhiêu , chỉ rằng khi nước biển dần trở nên trong hơn, một cảnh tượng kinh ngạc hiện mắt.
Hóa khách sạn đang một con tàu container khổng lồ.
Từ phần đỉnh nhô lên, thể thấy bộ đều là các container lớn nước biển ăn mòn bạc màu, nhưng vẻ ngoài cho thấy chúng vẫn niêm phong nguyên vẹn.
Hạ Ngôn hít một thật sâu để biểu đạt tâm trạng của , đó nôn khan vài tiếng, nước mắt sinh lý chảy . Cô Khối Vuông nhỏ, cùng Tiểu Uyển và Trực Cương chạy một mạch về đại sảnh, loạng choạng lao thẳng đảo Lydai.
Vừa bước , Hạ Ngôn vật xuống đất, nhắm mắt cảm nhận ánh nắng mặt trời rực lửa và lớp cát bên phơi ấm, trông như thể cô sắp kiệt sức.
Trực Cương và Tiểu Uyển liếc .
Anh thì cuống cuồng chạy trong hành lang lúc chuyện xảy , còn cô bé thì bận rộn chống trọng lực cơ thể, kịp quan sát bất kỳ thứ gì bên ngoài. Hơn nữa, dù Tiểu Uyển thấy những t.h.i t.h.ể nát bươm như , cô bé cũng phản ứng gì.
Hạ Ngôn nhắm mắt hít sâu nên thấy Cánh Cửa Nghỉ Dưỡng dần tan biến. Khi cô cảm thấy khá hơn và dậy, việc cánh cửa còn hiện diện trong khí trở nên quá đỗi tự nhiên đối với cô, khiến cô tưởng rằng cánh cửa chỉ đơn giản là di chuyển đến nơi khác, nên để tâm.
“Trong thời gian ngắn chị sẽ đó , hai đứa nghỉ nửa ngày , gì cứ tự nhiên.” Hạ Ngôn vẫy tay.
Cô tìm một chỗ râm mát xuống, mở Khu Ẩm Thực tìm món. Do cảnh tượng kích thích mạnh, lúc cô thể thẳng thứ gì vụn Oreo, kem sữa, trân châu nếp cẩm màu đỏ. Cuối cùng chọn tới chọn lui, cô gọi một ly nước lọc.
Nhìn mặt nước trong xanh, sâu thẳm của đảo Lydai, Hạ Ngôn còn chút tâm trạng vui vẻ quen thuộc nào.
Mặt biển và đáy biển, là hai chuyện khác .
Mặt biển càng , đáy biển càng đáng sợ, và trong đó, vách đá ngầm biển chính là thứ kinh hoàng nhất.
Hãy thử tưởng tượng, nếu đang chơi ở bãi biển, bỗng thấy một vùng nước đen ngòm ở phía xa, cô chắc chắn sẽ tò mò mà thò chân thử. Nếu may hụt chân, cả cơ thể lập tức rơi xuống, chân chạm gì, nước biển đột ngột lạnh vài độ, đồng thời cảm giác như hút xuống sâu hơn. Cúi đầu , chỉ thấy một màu đen như vực thẳm…
Kính sợ thiên nhiên, tuyệt đối là chân lý.
Nghĩ đến đây, Hạ Ngôn khỏi rùng . Cô dời mắt khỏi mặt biển yên tĩnh, sang hướng khác một cách vô thức, lập tức thể rời mắt nữa.
Ồ, đó là một nhóm nữ.
Hiếm thật.
Dù họ che kín từ đầu đến chân, đội khăn trùm đầu và đeo khẩu trang, nhưng vóc dáng mảnh mai và đôi mắt vẫn dễ dàng cho thấy giới tính thật của họ.
Cô gái cao ráo dẫn đầu dường như cảm nhận ánh đó, liền nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía Hạ Ngôn.