Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 568: Vui Mừng

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:30:47
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc dù đảo Lydai nhiều sống sót mặc quần áo kỳ lạ, nhưng đều sống hòa thuận, ai phiền ai.

 

Có thể xảy xung đột nếu mắt, nhưng điều đó phép xảy đảo Lydai. Một khi rời khỏi đảo thì sống c.h.ế.t tự chịu. Đây là nơi duy nhất thể trao đổi, mua bán vật tư mà cần lo lắng về an . Coi như một khu vực hòa bình, ai bà chủ hậu trường đưa danh sách đen.

 

Tất cả sống sót đều hiểu rõ rằng đảo Lydai là đảo Lydai, còn bên ngoài là một thế giới khác. Không ai ngây thơ nghĩ rằng chỉ vì đảo Lydai duy trì trật tự mà nhân loại bên ngoài cũng khôi phục văn minh. Nếu đạt điều đó, một tổ chức mạnh mẽ xây dựng căn cứ đủ khả năng tái cấu trúc nền văn minh, ví dụ như căn cứ Xuân Đài.

 

Cô gái cao ráo dùng thái độ mạnh mẽ để xua đuổi những ánh mắt rình rập. Cho đến khi ánh mắt cô lướt qua và thấy Hạ Ngôn đang bên bờ cát, cô khựng , gật đầu từ xa xem như chào hỏi.

 

Hạ Ngôn cảm thấy quen mắt.

 

Cô gái cao ráo dẫn đội siêu thị, chỉ năm phút vội vã . Khi liếc về phía vị trí lúc nãy của Hạ Ngôn và thấy cô vẫn còn đó, cô lập tức chạy nhanh đến.

 

Nghe động tĩnh phía , Hạ Ngôn . Đợi cô gái đến gần, cô mở lời hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

Cô gái cao ráo quan sát xung quanh, thấy ai chú ý, liền tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt trắng trẻo đang thở gấp.

 

“Là .”

 

Lúc Hạ Ngôn mới nhận , ngạc nhiên : “Tô Mai? Lâu gặp, nếu cô vẫn còn gia hạn thuê phòng, tưởng cô…”

 

Tô Mai xuống, một tiếng, giọng điệu sảng khoái: “ ít khi đến đảo chính. Ngày thường đều bận rộn bên ngoài, thỉnh thoảng siêu thị mua vật tư cũng đều nửa đêm. Không gặp là chuyện bình thường.”

 

Hạ Ngôn thấy làn da cô trắng hơn nhiều, tò mò hỏi: “Cô rời đảo từ khi nào, chẳng lẽ gặp Trử Vạn Phu? Với cả… cô trắng hơn nhiều đấy.”

 

Tô Mai tháo găng tay, đưa mu bàn tay đến gần tay Hạ Ngôn để so sánh. Dưới ánh nắng, làn da cô trắng đến mức bất thường, giống như ngâm nước quá lâu, hề chút huyết sắc.

 

“Không thấy mặt trời đúng là sẽ trắng ,” cô khổ, “nhưng sợ thiếu canxi, xương sẽ giòn, dễ gãy.”

 

Hạ Ngôn an ủi: “Không , mỗi ngày phơi nắng một hai tiếng là mà.”

 

hiếm khi thấy mặt trời.” Tô Mai cô với vẻ nghiêm túc: “Hay là chị cho thêm ít viên canxi siêu thị ?”

 

“Không thêm , cô cũng mà, bán thuốc. Cô bệnh viện mà kê đơn.”

 

Tô Mai thở dài, chống tay , ở tư thế đầu tấm biển lớn của bệnh viện, : “ nhận tin bệnh viện sắp chuyển về căn cứ Xuân Đài. Nếu như bà chủ Hạ thể bán thuốc…”

 

Hạ Ngôn lập tức ngắt lời: “Cô ai , Trử Vạn Phu ? bảo là gặp ông mà.”

 

“Làm thể chứ, Trử tư lệnh là…” Tô Mai đến đây đột ngột dừng . Ánh mắt cô trở nên phức tạp khi Hạ Ngôn, đó ngẩng mặt lên bầu trời.

 

“Không chuyện đó nữa. chỉ hỏi, tại gần đây siêu thị chỉ bổ sung hàng mỗi ngày một , mà những tài nguyên quý hiếm đều giới hạn lượng? Nếu đến nửa đêm thì chẳng mua gì. Không như thì cần chạy đến đây ban ngày.”

 

Hạ Ngôn lên tiếng. Tô Mai cũng để ý, chỉ cần cô truy hỏi tiếp.

 

Tô Mai lén quan sát nét mặt Hạ Ngôn. Thấy cô trầm ngâm, cô liền đổi chủ đề: “Không chỉ giới hạn lượng . Bây giờ thời gian lên hàng cũng ngẫu nhiên nữa. Hơn hết, hình như bộ cơ sở vật chất đảo cũng tăng thêm.”

 

“Ví dụ như gian lưu trữ, thuê thêm vài cái, nhưng nhận thông báo còn gian trống. Trước đây từng xảy chuyện như …”

 

Nhà cửa cũng còn dư. Phố thương mại chỉ một con đường duy nhất. Sao cảm giác như việc kinh doanh của cô dừng ở đây, chuẩn mở rộng?

 

Hạ Ngôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí phần sâu xa khó đoán, nhưng thực chất đây là đầu tiên cô về chuyện .

 

hổ, chủ đảo mà để thuê phòng nhắc nhở.

 

đây là sự thu hẹp âm thầm của hệ thống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-568-vui-mung.html.]

 

Trong lúc Tô Mai đang chờ phản ứng, tiếng gọi “Đội trưởng” vang lên, khiến cô đầu.

 

“Sao chạy đây hết ? Mua sắm vật tư xong ?”

 

Hạ Ngôn theo. Phía Tô Mai năm sáu cô gái đó, vóc dáng tương đương . Ở giữa là một cô bé nhỏ đang che mắt, điều kỳ lạ là đôi tai của cô bé chỉ bằng một nửa bình thường, trông giống như một đóa hoa loa kèn.

 

“Cô bé cứu từ nhóm bản địa , chị còn nhớ ?” Thấy ánh mắt của Hạ Ngôn, Tô Mai cố ý giải thích phận của cô bé.

 

Hạ Ngôn tưởng tượng một lúc mới nhớ đó là con gái của từng chim khống chế, liều c.h.ế.t cứu con trai .

 

Hóa cô bé lớn thế .

 

nhớ lúc đó mắt con bé hình như vấn đề gì.”

 

, con bé kích hoạt dị năng, là về thị lực. Hơn nữa trong nước càng sử dụng hơn. Để bảo vệ mắt nên con bé che .”

 

Giọng Tô Mai mang theo chút tự hào, gọi cô bé đến xoa mạnh đầu cô bé hai cái.

 

“Ngày thường xuống nước là nhờ con bé. Đừng thấy nó gầy gò nhỏ bé yếu ớt, cô em đúng là bá chủ đáy biển, dẫn chúng cứ như đất bằng.”

 

Nghe , Hạ Ngôn cô bé với ánh mắt kỳ lạ.

 

Vừa do xa, che khuất, cô thật sự để ý. Bây giờ kỹ, cô mới thấy hàm của cô bé thêm vài lớp giống như mang cá.

 

hiện tại cô bé vẫn đang dùng mũi để thở.

 

Da thịt cô bé ánh nắng phản chiếu ánh màu lưu ly, như bao phủ bởi những vảy cá nhỏ li ti.

 

Tuy , cô bé cử động tự nhiên, tay chân cong duỗi vấn đề gì. Các khớp còn nứt vảy, trông vô cùng tinh xảo.

 

“Cô con bé, các cô cũng thể xuống nước? Có giới hạn độ sâu ?” Hạ Ngôn hỏi.

 

Tô Mai gãi đầu, chắc chắn: “Cái bao giờ đo. Dưới biển sâu đến mức nào, thật sự . Chị nghĩ giới hạn ?”

 

Cô bé đội trưởng đang hỏi , suy nghĩ vài giây chậm rãi : “Ý là áp suất nước ? Nếu là , cháu nghĩ là .”

 

Tô Mai đầu tổng kết với Hạ Ngôn: “Không giới hạn, cô bé nhà chúng lợi hại lắm.”

 

Tô Mai lo lắng việc Hạ Ngôn bí mật . Theo cô thấy, điều kỳ diệu nhất thế giới vẫn là nhà hàng của bà chủ Hạ, nơi bao giờ thiếu thức ăn.

 

Muốn ăn gì thì lấy đó, ăn ngon mặc , cuộc sống tự do tự tại.

 

Con sống vì điều gì? Ngoài ăn uống thì là chỗ ở. Có hai thứ thể hưởng thụ, ai còn cực khổ chạy ngoài bươn chải?

 

Huống hồ trong tận thế, hai thứ thể dễ dàng đổi lấy bất kỳ quyền lực nào.

 

Quen lâu như , Tô Mai từng thấy cô hợp tác quyền lực giao dịch với bất kỳ căn cứ trưởng nào. Ngoài mảnh đất nhỏ của , cô từng mở rộng lãnh thổ.

 

là một kỳ lạ, cứ như chỉ xuất hiện để ngoài xem kịch.

 

Sau khi Tô Mai xong, cô còn chằm chằm mắt Hạ Ngôn lâu. Không chỉ thấy sự tham lam chiếm hữu, mà ngược còn thấy…

 

Vui mừng?

 

 

Loading...