Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 574: Không Mổ
Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:30:53
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Này! Hai đứa nhóc ! Không bảo là lấy đồ của lạ ăn ?”
Cha của chúng tức giận, ánh mắt Hạ Ngôn như thể đang kẻ buôn .
Mỗi bước ông đều nặng nề, giống như đang dằn xuống mặt đất. Hai đứa trẻ sợ đến mức yên dám nhúc nhích.
Bước chân đàn ông lớn và nhanh, chỉ vài bước đến gần. Ông đưa tay định giật lấy kẹo trong tay bọn trẻ.
Hai đứa trẻ giận tủi , nhưng dám , đôi mắt chỉ bàn tay lớn của bố đưa tới mặt.
ngay giây tiếp theo, trong lòng bàn tay đàn ông xuất hiện một nắm cỏ xanh mướt, còn cả cỏ đuôi ch.ó đung đưa. Nhìn cảnh đó, ai cũng thấy như ngứa cổ ăn.
Người đàn ông há hốc miệng, nắm cỏ lẽ trong tay Hạ Ngôn.
Cái , cái là cỏ thật.
Bên ngoài trời tuyết rơi bao phủ, ngay cả một nắm cỏ khô cho bò ăn cũng khó tìm. Ấy mà cô thể lấy một nắm cỏ tươi lớn như .
Hạ Ngôn thẳng mắt ông, mỉm : “Nếu ông vội, tự đem cỏ cho bò ăn cũng .”
Người đàn ông mùi thơm của cỏ cho mất tập trung, ánh mắt lơ đãng sang vợ . Chỉ thấy bà đang cúi đầu moi đồ trong một chiếc túi lớn.
Nhìn kỹ, trời ạ, bên trong là rau khô.
“Cha nó, mau về nhà lấy tiền , mua hết rau khô . Các con quá lâu ăn rau , ngày nào cũng táo bón.”
Khuôn mặt gió lạnh nứt nẻ của nở nụ . Những nếp nhăn kéo dài đến tận khóe mắt và cánh mũi. Bà cảm kích Hạ Ngôn. Chỉ đến lúc , khi đống rau khô bày như đồ đáng tiền, bà mới xác định rằng và gấu mắt đúng là đang buôn bán đàng hoàng.
“Khoan .” Hạ Ngôn ngắt lời, lấy một tinh hạch kẹp giữa hai ngón tay đưa . “ cần tiền. Các vị thứ gì giống như cái ?”
Người đàn ông kẹp nắm cỏ nách, cầm tinh hạch lên, nghiêng qua nghiêng ngắm một hồi lắc đầu.
“Không .”
Hạ Ngôn hỏi: “Các vị từng thấy ? Lẽ nào ở đây xác sống?”
“Xác sống? Là cái gì?”
Vẻ mặt đàn ông giống giả vờ. Ông thật sự .
Hạ Ngôn mô tả đơn giản ngoại hình của xác sống: “Chính là c.h.ế.t sống .”
Không ngờ đàn ông lập tức nhăn mặt như nuốt cóc ghẻ. Ông ném tinh hạch trở trung, tay chà mạnh lên ống quần.
“ còn tưởng là cái gì, hóa là đồ trong cơ thể c.h.ế.t. Mau đem , may mắn .”
Hạ Ngôn sững , kinh ngạc bối rối.
“Cô cần tiền, thứ ?” Không chỉ đàn ông nhíu mày, ngay cả vợ ông cũng tỏ rõ sự đồng tình, cứ như Hạ Ngôn điều gì kinh khủng.
“Cũng hẳn. Trang sức vàng bạc cũng thu, chỉ là giá trị giống , đổi bao nhiêu đồ thì chắc.” Hạ Ngôn khổ .
“Ây, thì , thứ đó nhà chúng , lấy cho cô đây.”
Đợi đàn ông cúi chui rèm, vợ ông nhẹ nhàng bước đến gần.
Ánh mắt bà lộ vẻ chân thành: “Cô gái , gì cũng nên kiếm tiền từ c.h.ế.t, càng nên lấy đồ từ thi thể. Như sẽ khiến họ c.h.ế.t nhắm mắt, đối với bản cũng , dễ gặp vận xui.”
Hạ Ngôn tinh hạch trong tay, nhất thời giải thích thế nào.
Nếu để tất cả trong căn cứ thấy những lời , e rằng sẽ cô bằng ánh mắt khinh bỉ như một kẻ ngốc.
Cô thành thật hỏi: “Vậy các vị xử lý t.h.i t.h.ể c.h.ế.t sống đó như thế nào?”
“Trói chặt họ , đào hố chôn.”
“Không nên thiên táng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-574-khong-mo.html.]
“Ồ, thử , đại bàng mổ.”
Hạ Ngôn im lặng.
“Có lẽ các vị , c.h.ế.t sống dù chôn đất, cũng thể tự chui lên.”
Hạ Ngôn là họ ý thức mức độ đáng sợ của xác sống và coi trọng chuyện .
phụ nữ chỉ cô bằng ánh mắt thương hại một đứa trẻ hiểu chuyện.
“Đừng lo, thảo nguyên rộng lớn, chúng thỉnh thoảng sẽ di chuyển chỗ ở. Đừng là chúng, ngay cả sống chúng còn hiếm khi gặp . Cô là duy nhất chúng thấy trong hai năm qua.”
Câu cuối cùng vặn đàn ông thấy. Ông cuối cùng cũng nở nụ hiền lành đầu tiên.
“A Như Lạp sai. Ngoại trừ thầy Hoàng ở xa chân núi, các cô là sống xa lạ đầu tiên chúng gặp.”
Trong lòng bàn tay ông mở một chiếc túi vải, tháo từng lớp.
“Đây , lấy . Đây là chiếc vòng tay vàng vợ mua đây.
“Phụ nữ mà, thì mua, mua đeo, thật chẳng hiểu nổi. Bây giờ thì , cuối cùng cũng ích, đem đổi chút rau khô cho lũ trẻ ăn.”
Chiếc vòng tay vàng nặng trịch. Hạ Ngôn lấy Máy Định Giá Vạn Năng . Khi đặt chiếc vòng lên, con đó d.a.o động nhanh.
Người đàn ông liếc A Như Lạp đang cúi đầu im lặng, cảm nhận tâm trạng của bà , nên kéo dài giọng trêu:
“Em hối hận ? Hôm nay đem chiếc vòng đổi, lát nữa đưa em Thiên Châu, .”
A Như Lạp ngẩng đầu: “Được, ai hối hận là rùa.”
Máy Định Giá Vạn Năng xác định xong giá trị cuối cùng.
Hạ Ngôn cất chiếc vòng, gọi từ cửa hàng một nắm cỏ dại đưa qua.
Mắt đàn ông lập tức trợn tròn: “Lại, còn nữa ?”
Hạ Ngôn gật đầu: “Đương nhiên. Vừa nãy ông cho bò ăn no ? Bây giờ giá trị của chiếc vòng định giá, thể đổi hai vạn điểm.”
Người đàn ông nhận lấy nắm cỏ, vội vàng cho con vật nuôi duy nhất của nhà ăn, dường như chẳng còn quan tâm đến khái niệm tiền bạc nữa.
Chỉ A Như Lạp ngẩng đầu hỏi: “Điểm là cái gì?”
Hạ Ngôn mở miệng, nhưng những lời lẽ vốn luôn tuôn thoải mái lúc nghẹn .
Gia đình là dân du mục, hằng ngày hầu như tiếp xúc với bên ngoài. Thay vì dài dòng, chi bằng…
“Các vị cứ theo lên lầu xem. Vừa nãy các con lâu ăn rau ?
“Tầng hai và tầng ba của khách sạn là nhà hàng. Bên trong đủ loại món xào món hầm, đều nấu từ rau tươi nhất.”
Hạ Ngôn cảm thấy tác động trực quan sẽ hơn. Dù cửa hàng cũng lâu đón khách, cô sẵn lòng tiếp đãi họ thật t.ử tế.
Nghe lầu nhà hàng, A Như Lạp kinh ngạc đến mức khép miệng .
Ý nghĩ ngờ vực ban đầu của bà đ.á.n.h bay từng cú sốc liên tiếp.
Hơn nữa bà cảm nhận ấm chân. Gió tuyết dữ dội bên ngoài xâm nhập . Nơi giống như chốn ở của thần tiên trong truyện cổ, luôn ấm áp như mùa xuân. Có lẽ họ nhiều điều nên trời cao chiếu cố.
Đợi họ chuẩn xong, Gấu Mập dẫn đường phía , đẩy cửa kính lớn mời khách bước .
Cả gia đình bốn tòa nhà cao ngất. Nơi xa nhất họ từng đến chỉ là thị trấn cách đó vài chục cây . khách sạn cao nhất ở đó cũng bằng một nửa nơi .
Trước đây họ chỉ thể ngang qua cổng, vài cho đỡ thèm. bây giờ họ sắp bước một nơi giống như cung điện để ăn cơm.
Hơn nữa còn chuyên dẫn đường tham quan.
Trải nghiệm như thế , đối với họ là đầu tiên, phấn khích hồi hộp.