Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 575: Tham quan

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:54:19
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người vốn cẩn thận, kéo hai đứa trẻ và phủi mạnh quần áo của chúng.

 

Có lẽ vì mùa đông đến, nguồn nước càng khan hiếm, ngay cả nước uống cũng tiết kiệm, huống hồ là dùng để giặt giũ quần áo.

 

Sau vài cái vỗ, bụi bay mù mịt, khuôn mặt vốn đỏ của càng đỏ bừng, lan cả xuống cổ.

 

Hai đứa trẻ đang âm thầm quan sát cũng rụt cổ , khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng theo.

 

Hạ Ngôn khách hàng cảm thấy khó xử, hơn nữa khi mở cửa hàng, cô sẽ gặp đủ loại khách.

 

So với quần áo, trái tim con mới là thứ đáng ghê tởm hơn.

 

Hạ Ngôn mỉm , giơ một ngón tay lên, khéo léo chuyển hướng câu chuyện.

 

“Thực , cô chú thể coi điểm tích lũy như tiền, dùng để mua đồ. Ở cửa hàng của chúng , dù là ăn, uống ở, đều cần tiêu hao điểm tích lũy.”

 

“Ngay cả mua quần áo, tất, giày, nhà tắm công cộng mua sắm ở siêu thị, tất cả đều cần điểm tích lũy.”

 

Người cha Tài Rang chợt hiểu : “Điểm tích lũy chính là tiền? Nhiều năm ngoài, hóa tiền đổi tên !”

 

, đại khái là như thế.” Hạ Ngôn gật đầu mạnh.

 

Trong khách sạn của cô, điểm tích lũy quả thực dùng như tiền.

 

“Vừa cô chú dùng chiếc vòng vàng để đổi điểm tích lũy ? Đổi hai vạn đấy, nhiều, thể mua nhiều thứ ở chỗ .”

 

Hai vạn?

 

Hóa đổi tận hai vạn tiền?

 

Tài Rang lập tức choáng váng khi con đó. Anh đầu hỏi A Ru La: “Hồi đó em mua nó bao nhiêu tiền?”

 

A Ru La đáp: “Lúc đó bán ba con bò, trong tay chút tiền nhàn rỗi, em dùng tiền của một con bò để mua nó.”

 

Chắc chắn hai vạn tiền.

 

Tài Rang trầm ngâm suy nghĩ lắc đầu với Hạ Ngôn:

 

“Chiếc vòng đáng nhiều tiền như . Bọn mua bao nhiêu sẽ bán cho cô bấy nhiêu, bọn kiếm lời từ cô.”

 

Những lời mộc mạc như lẽ chỉ tồn tại ở những nơi xa rời thành phố.

 

Hạ Ngôn đến thế giới cũng lâu, chứng kiến quá nhiều và quá nhiều chuyện.

 

Thời mạt thế giống như một chiếc kính lúp, phóng đại gấp bội cái ác trong lòng . Để sống sót, thể nghĩ đủ trò.

 

Mặc dù bản cô cũng , tự nhận là mặt dày, nhưng khi xong những lời , trong lòng cô vẫn chút rung động.

 

chỉ trả điểm tích lũy theo con hiển thị máy định giá thôi, cô chú cần nghĩ nhiều. sẽ lỗ .”

 

Suy tính , cuối cùng Hạ Ngôn vẫn .

 

Tài Rang trợn tròn mắt, khó hiểu: “Thế thì chắc chắn là máy của cô hỏng .”

 

Hạ Ngôn bật : “Cũng thể là giá vàng bên ngoài tăng lên.”

 

Vẻ mặt ngơ ngác của Tài Rang trông chẳng khác gì con bò yak đang ló đầu tấm rèm.

 

Cuối cùng nhờ A Ru La vài câu, mới chịu tin.

 

Tài Rang vẫn chống hai tay lên thắt lưng, ưỡn ngực, dùng giọng điệu nghiêm túc :

 

“Nếu cô cảm thấy hợp lý thì cứ trả chiếc vòng, đừng ngại. Bọn lớn, bao giờ chiếm tiện nghi của trẻ con .”

 

Hạ Ngôn: ?

 

bóng dáng của cả nhóm phản chiếu tấm kính. Nếu chỉ xét vẻ ngoài, cô quả thực trông nhỏ tuổi.

 

nếu tính tuổi thật, lẽ họ còn gọi cô một tiếng lão tổ tông…

 

Lão · Hạ · Tổ · Ngôn · Tông mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, vẫn giả vờ ngây thơ hồn nhiên của tuổi trẻ.

 

“Vâng, sẽ thế.”

 

Xin , cô thậm chí thể gọi nổi một tiếng “ trai”.

 

Tài Rang đương nhiên những suy nghĩ trong lòng cô, vì vấn đề giải quyết nên tinh thần phấn chấn hẳn lên.

 

Anh giữ nguyên tư thế đó bước đại sảnh.

 

Gạch lát sàn sáng bóng phản chiếu rõ ràng bóng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-575-tham-quan.html.]

Nội thất bên trong trang trí khiêm tốn sang trọng, gu thẩm mỹ.

 

Quầy thu ngân phía áp sát tường còn dài hơn cả căn nhà của họ.

 

Càng , đôi tay đang chống ở thắt lưng của càng buông xuống.

 

Gấu Gấu đến bên thang máy, nhấn nút, cửa thang máy đang dừng ở tầng lập tức mở .

 

Nó giơ chân chắn ngang cửa: “Mọi mời .”

 

“Ôi ôi,” Tài Rang gãi mái tóc khô xơ một cách tự nhiên, nhấc chân lên nghĩ đến vợ con phía , “Hai con , .”

 

Một gia đình thì dìu dắt lẫn , dù ở cũng .

 

Có Tài Rang cố tỏ bình tĩnh , sự căng thẳng của A Ru La cuối cùng cũng thả lỏng. Cô dắt hai đứa trẻ rón rén bước .

 

Đứng giữa thang máy, cô thu ánh mắt , dám lung tung.

 

Hai đứa trẻ tuy còn nhỏ, vốn quá gò bó, khẽ khúc khích khi thấy bóng phản chiếu.

 

A Ru La nắm tay chúng siết nhẹ, dùng ánh mắt hiệu kiềm chế.

 

Tài Rang thấy liền : “Sao em cứ gò bó bọn trẻ mãi thế? Đây là đầu tiên chúng thấy nơi thế , vài tiếng thôi mà, em cũng cho ?”

 

Mặt A Ru La đỏ bừng: “Anh, …”

 

Hạ Ngôn là cuối cùng bước . Cô nhấn nút lên tầng hai, mỉm :

 

“Trẻ con hiếu động là bản tính tự nhiên, thấy chúng ngoan, hề chạy lung tung. Những đứa trẻ như đáng yêu.”

 

nào cũng thích ngoài khen con .

 

A Ru La cũng , cô thoát khỏi sự bối rối, hai đứa trẻ bằng ánh mắt yêu thương, tình mẫu t.ử như sắp tràn khỏi khóe mắt.

 

Tài Rang cũng vợ con, nụ đầy hài lòng.

 

Gia đình bốn , trông thật hạnh phúc.

 

Thang máy vận hành một tiếng động, họ trò chuyện, cửa mở .

 

A Ru La và Tài Rang còn tưởng đang ở tầng một, nhưng khi ngẩng đầu lên, mặt là vô bàn ghế bày biện chỉnh tề.

 

Hai chữ Nhà Hàng vô cùng nổi bật.

 

“Đến , cô chú thể xem thực đơn xung quanh. Muốn ăn gì thì dùng tấm thẻ dán máy.”

 

Hạ Ngôn đưa cho họ một tấm thẻ.

 

Nó giống thẻ ngân hàng, cách sử dụng cũng đơn giản. Trên thẻ ghi ba chữ Thẻ Tạm Dùng, dư đúng là hai vạn.

 

Tài Rang cầm tấm thẻ, cảm giác như nóng lan từ lòng bàn tay.

 

Đột nhiên một khoản lớn, thật sự nên bắt đầu tiêu từ .

 

Cả một nhà hàng rộng lớn dường như chỉ phục vụ cho mỗi gia đình , khiến họ ngạc nhiên chút sợ hãi.

 

Dọc theo quầy lấy thức ăn, phía bày đầy các món nóng hổi, bốc khói nghi ngút.

 

Từ bữa sáng đến bữa tối, từ sữa đậu nành đến cơm rang, món nào cũng .

 

Bên cạnh còn một màn hình điện tử, tên món ăn và giá lượt trượt xuống.

 

Bánh sữa chua hai điểm bánh, há cảo chiên một điểm cái, một bát mì mười hai điểm…

 

Dù sống nơi thảo nguyên ít tiếp xúc thị trường, Tài Rang và A Ru La vẫn rõ giá cả rẻ đến mức nào.

 

“Tầng hai chủ yếu là các món quen thuộc như . Tầng ba là nhà hàng đặc sắc, lẩu, thịt nướng, bún, bún ốc.”

 

Thấy họ mãi chọn món, Hạ Ngôn chuẩn đưa họ lên xem thử.

 

Hai đứa trẻ đương nhiên hiểu tên các cửa hàng nghĩa là gì, chỉ rằng tầng nhiều món ngon hơn.

 

Là những thứ chúng từng thấy, cũng từng ăn một .

 

“Mẹ ơi, bố ơi, chúng lên lầu . Con lên xem!”

 

Cánh tay của A Ru La lay tới lay lui, cô nên quyết định thế nào.

 

Theo cô, đồ ăn ở tầng hai đủ khiến kinh ngạc .

 

Vậy tầng ba… liệu thực sự là nơi bọn họ thể đặt chân ?

 

 

Loading...