Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 578: Từ chức

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:54:22
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mỗi họ ôm một túi lớn quần áo bẩn, theo Hạ Ngôn về phía bên của đại sảnh.

 

Quần áo chất cao che khuất tầm , khiến họ chú ý đến sự tồn tại của nhà hàng tự chọn.

 

Lên đến lầu, Hạ Ngôn tới mở cửa máy giặt, bảo họ nhét hết quần áo , cố gắng kết thúc trong một .

 

May mắn là trong sảnh đủ máy giặt.

 

"Bên bột giặt hiệu suất cao, cần tự mua, cô xem chọn loại nào, một túi chỉ năm điểm tích lũy."

 

Tài Rang nhét thẻ tích lũy tay A Ru La khi , lúc thấy việc gì của liền dắt con trai chui phòng tắm nam.

 

A Ru La do dự mua mười túi, nhưng cô chỉ xé dùng ba túi.

 

"Số còn thể mang ?"

 

"Được, cô trả điểm tích lũy , cô gì thì ."

 

Nghe , A Ru La vui mừng khôn xiết, ôm bảy túi còn chạy xuống lầu.

 

Con gái nhỏ của cô bỏ tại chỗ, đang dán mắt cửa máy giặt đang hoạt động để bên trong.

 

Bánh xe tốc độ cao đảo quần áo qua , bọt xà phòng trắng tinh cũng cuộn lên theo.

 

"Lạ thật, thế là sạch ?"

 

Hạ Ngôn gật đầu đúng.

 

"Lạ thật." Cô bé lặp nữa, mắt cứ theo vòng , cũng sợ chóng mặt.

 

Cho đến khi kéo tay phòng tắm nữ.

 

Hạ Ngôn xuống lầu.

 

Con bò yak buộc ở cửa nhà tròn, thấy cô liền kêu mô mô.

 

Có lẽ nó chỉ Hạ Ngôn mới thể cho nó cỏ tươi và ngọt để ăn.

 

"Lại ăn cỏ ? Chị thể tiêu điểm tích lũy cho mày nữa ." Mặc dù Hạ Ngôn nhiều điểm tích lũy nhưng cũng thể vứt bừa. "Chờ một chút, chị cắt một ít cỏ về."

 

"Bà chủ?" Gấu Gấu ê một tiếng, dậy cô.

 

"Ừm, Đảo Lydai một chuyến."

 

Hạ Ngôn chạy đại sảnh, thẳng tiến chui Cánh Cổng Nghỉ Dưỡng.

 

Nói về nơi cỏ dại mọc um tùm, căn cứ Xuân Đài nhất định đầu danh sách.

 

Ban đầu cô định tìm Trử Vạn Phu, ai ngờ gặp Cảnh Diệc Mạch đang ghế dài ven đường, duỗi chân phơi nắng.

 

Hạ Ngôn chỉ thêm một cái, Cảnh Diệc Mạch liền phát hiện cô, dậy tới.

 

"Cuối cùng cũng đợi cô."

 

Cảnh Diệc Mạch đề cập đến chuyện Cánh Cổng Nghỉ Dưỡng biến mất khỏi Đảo Lydai, lẽ nhận điều gì đó và đủ thông minh để điều gì nên hỏi.

 

"Có chuyện tìm ?"

 

Hạ Ngôn nghĩ bất kỳ sự kiện nào liên quan đến cô hiện tại.

 

"Cũng coi là ." Cảnh Diệc Mạch gật đầu, yết hầu lên xuống vài nhưng vẫn .

 

Hạ Ngôn quyết định cho đủ thời gian suy nghĩ. "Đưa đến căn cứ Xuân Đài một chuyến ?"

 

Cảnh Diệc Mạch nhíu mày giãn . "Đi thôi."

 

Khách hàng thuê nhà ở Đảo Lydai đều quyền nơi xuất phát khi .

 

Hạ Ngôn chính là lợi dụng quy tắc , nhanh chóng căn cứ Xuân Đài.

 

Khi cảnh tượng mắt trở nên rõ ràng, môi trường xung quanh biến thành những con đường và tòa nhà giao thông chằng chịt.

 

Lần cuối Hạ Ngôn đến đây là .

 

Chỉ mới một thời gian ngắn đến, cả khu phố thương mại hình thành một quy mô nhất định.

 

Hạ Ngôn chứng kiến tốc độ xây nhà cực nhanh của của Trử Vạn Phu.

 

những tòa nhà mắt còn dán cả đá cẩm thạch bên ngoài?

 

Cửa sổ kính các tòa nhà đều mở toang, từ xa, bên trong thành phần thô, đang thông gió và khử mùi.

 

Trong đó, vài tòa nhà dân cư ở, lác đác bộ đường phố.

 

Chỉ thấy họ chui cổng dịch chuyển trong suốt, hoặc xuất hiện ở cách xa hơn, hoặc trực tiếp biến mất.

 

Hai bên đường phố phía Hạ Ngôn treo vài tấm biển hiệu, cửa hàng mở rộng, hóa đang kinh doanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-578-tu-chuc.html.]

 

Trong đó, một cửa hàng rèn đúc khiến Hạ Ngôn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

 

Đặc biệt là khi thấy một mặc quần áo bình thường bước , cô vô cùng thương xót lau chùi lưỡi d.a.o sắc nhọn khẩu s.ú.n.g dị năng trong tay.

 

Nếu lầm, cảnh tượng Hạ Ngôn thấy khi đầu đến căn cứ Sơn Thành.

 

Và khi cô chủ cửa hàng lướt qua cửa, điều đó càng khẳng định.

 

Thì nghề cũ .

 

Cảnh Diệc Mạch luôn lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô.

 

Văn minh tái hiện, kỷ nguyên mới đang đến, cô sẽ lựa chọn thế nào?

 

tự tạo nên một vùng trời riêng ?

 

Nếu cô cũng , bản nên chọn phe nào?

 

Có lẽ vì Cảnh Diệc Mạch suy tính quá nhiều nên Hạ Ngôn thu hút, đầu sang.

 

"Anh chỗ nào thể cắt cỏ ?"

 

"Hả?"

 

...

 

"Tiểu Cảnh , xem bình thường bên ngoài ít nhỉ, chỗ cũng tìm ."

 

Lái chiếc máy cắt cỏ kêu lạch cạch, Hạ Ngôn trò chuyện với Cảnh Diệc Mạch đang bó cỏ phía .

 

Cảnh Diệc Mạch thành thạo bó cỏ khô , nếu bỏ qua vết m.á.u do cỏ cắt lòng bàn tay, quả thực thể đảm đương công việc .

 

Ngoài thời gian về Đảo Lydai nghỉ ngơi buổi tối, Cảnh Diệc Mạch dành thời gian còn để dạo quanh căn cứ Xuân Đài.

 

Ở đây ai chú ý đến , cũng ai phận của , gánh nặng tâm lý của vì thế giảm nhiều.

 

Hơn nữa còn Trử tư lệnh hết lòng tiến cử, nếu gì bất ngờ, sẽ một tiền đồ .

 

Cảnh Diệc Mạch ném đống cỏ bó xong sang một bên, Hạ Ngôn đang việc vô cùng hăng say, thốt nghi vấn trong lòng:

 

"Cô cần cỏ dại gì, chẳng lẽ quán sắp món ăn đặc sắc?"

 

Anh đoán món ăn đó thể sẽ trở thành thất bại lớn nhất trong các món ngon của khách sạn.

 

Hạ Ngôn lái xe, một tay xoay vô lăng, chiếc máy cắt cỏ lập tức lướt ngang mắt.

 

Cô hướng mặt về phía Cảnh Diệc Mạch.

 

Cô đạp phanh, rạng rỡ: "Tất nhiên là , cái để cho bò ăn."

 

"Bò?" Cảnh Diệc Mạch nhíu mày sâu hơn. "Cô cũng tin ? Lần Trử tư lệnh sẽ nhập về một lô động vật thuần hóa, cô định nuôi ở ?"

 

Hạ Ngôn vốn định gì đó nhưng nghĩ , nếu Trử Vạn Phu mà thể kiếm vài con bò thì vị trí tướng quân của ông cũng nên nhường cho khác.

 

xung quanh, thảo nào nơi cách xa khu đô thị như mà vẫn một cọng cỏ.

 

Trước đây cô nghĩ là do Trử Vạn Phu lo cỏ mọc cao gây rủi ro tiềm ẩn nên mới lệnh cho dọn sạch.

 

Nghe Cảnh Diệc Mạch , cô mới nhận hóa là để chuẩn cho việc chăn nuôi .

 

"Thế là đủ ."

 

Hạ Ngôn nhảy xuống, thu chiếc máy cắt cỏ ô hệ thống, cho đống cỏ khô một ô riêng.

 

" về đây, phiền , mời uống nước."

 

Hạ Ngôn ném cho một chai nước khoáng lạnh, vỗ tay chuẩn rời .

 

"Khoan ."

 

Cảnh Diệc Mạch gọi cô .

 

"Ừm, ."

 

Cảnh Diệc Mạch vặn nắp, ngửa cổ uống ừng ực như thể khát. Anh bóp chặt chai nước còn đọng lạnh, dòng nước mát trượt xuống thực quản khiến tỉnh táo hơn.

 

"Bà chủ Hạ, từ nay về , e rằng thể tiếp tục giáo viên nữa."

 

Vốn dĩ luôn do dự, nhưng trong khoảnh khắc , bỗng nhận thức rõ ràng.

 

Đã đến lúc thực sự đường ai nấy .

 

Anh đột nhiên xuất hiện suy nghĩ , nó đến mà thể chống .

 

Anh chỉ thể chấp nhận một cách thản nhiên.

 

 

Loading...