Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 580: Tuyết ngừng

Cập nhật lúc: 2025-11-20 16:54:24
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Ru La , ngay lúc cô đang lo lắng thể sẽ tiêu hết điểm tích lũy trong thẻ khi khách sạn rời .

 

Hạ Ngôn cũng đang nghĩ để điểm tích lũy về nhanh chóng.

 

vòng quanh căn nhà của A Ru La.

 

Hai đứa trẻ mặc quần áo mới cũng chạy vòng quanh cô.

 

Hạ Ngôn lướt mắt qua chúng, thể lấy cớ trẻ con để giới thiệu thêm đồ.

 

A Ru La vén tấm rèm cửa cũ bằng chăn lấy từ bên trong, qua góc đó, chăn ga gối đệm mới tinh cùng với nồi niêu xoong chảo hiện mắt.

 

Hạ Ngôn luôn cảm thấy bên trong thiếu cái gì đó.

 

Có lẽ là than đá kịp tiếp thị thành công.

 

Ngày hôm đó, gió tuyết trắng thổi lâu cuối cùng cũng dừng .

 

Mặt trời lâu xuất hiện ló đầu khỏi khe hở giữa những đám mây dày.

 

Mặt trời tròn trịa chiếu sáng tuyết trắng lấp lánh, những vết tích do gió thổi qua giống như dải lụa trắng bạc mềm mại trải mặt đất.

 

Tài Rang chiếc áo khoác dày cộp, cầm xẻng bước ngoài.

 

Một chân giẫm xuống, ngay lập tức lún sâu một đoạn.

 

Thực ngay trong khu vực an cũng thể thấy tuyết bên ngoài sâu đến đầu gối.

 

Hạ Ngôn và Gấu Gấu xúm gần tấm chắn bảo vệ, bóng dáng Tài Rang và thế giới bên ngoài.

 

Trước mắt là một vùng đồng bằng trắng xóa phủ bạc, những đỉnh núi xa xa uốn lượn.

 

Phía là rặng núi cao sừng sững hùng vĩ nền cho khách sạn, họ trượt xuống từ đó.

 

Vài ngày gió tuyết thổi qua, sườn núi còn dấu vết.

 

Tài Rang lội trong tuyết hơn chục bước ngoài, xác nhận tuyết sâu đến đầu gối giảm xuống năm centimet, về phía xa, thở một làn khói ấm áp, vung xẻng cắm đầu dọn đường.

 

“Vài ngày nữa tuyết sẽ tự tan, đợi thêm chút nữa?” Hạ Ngôn khó hiểu.

 

Gấu Gấu lắc đầu cũng .

 

Con bò yak ăn cỏ, thỉnh thoảng mô mô vài tiếng, A Ru La nhét thêm một nắm cho nó, lắc đầu :

 

“Không thể đợi , ban ngày tan ban đêm sẽ đóng thành băng, lúc đó càng khó, huống hồ muộn sẽ còn chỗ nữa, bây giờ bọn cũng ngựa, chỉ thể chuyển đến gần hơn thôi.”

 

Ống tay áo của Hạ Ngôn kéo, cô cúi đầu xuống, là con gái nhỏ của A Ru La.

 

“Chị ơi,” cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng hào trông đầy sức sống, “chị cưỡi ngựa ?”

 

“Chị , em .” Hạ Ngôn nửa xổm xuống, véo má cô bé.

 

“Biết. Em và đều , hồi ngựa bọn em ngày nào cũng cưỡi ngựa học.”

 

Cô bé vỗ vỗ ngực, vô cùng đắc ý.

 

Anh trai cô bé dừng động tác giày một chút, xỏ chân , đội mũ và đeo găng tay, cầm chiếc xẻng nhỏ bên cạnh ngoài giúp đỡ.

 

So với cánh đồng tuyết bên ngoài, hình nhỏ bé của bé giống như một hạt mè.

 

Cô bé lè lưỡi: “Chị ơi em chuyện với chị nữa, em cũng giúp việc.”

 

Hạ Ngôn từ từ dậy.

 

Tài Rang dắt con trai xúc tuyết bên ngoài, những mảnh tuyết nhẹ nhàng như hạt cát mịn rơi xuống tạo thành đường cong parabol trong khí.

 

A Ru La dắt con gái tháo dỡ nhà, bọc chăn, gối và da bò riêng trong tấm bạt nhựa ngả vàng, đặt lên một chiếc xe kéo rộng tự chế.

 

Sau đó cô bưng chiếc nồi lớn, khi bên trong phát tiếng va chạm keng keng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-580-tuyet-ngung.html.]

Những thứ cũng đặt xe kéo, dùng mặt trong của rèm cửa bọc để tránh va chạm vỡ.

 

Đợi thứ chất lên xe, cô nhặt sợi dây lên quăng mạnh một cái, sợi dây bay từ đầu sang đầu , vài vòng hành lý buộc chặt.

 

A Ru La dắt con gia súc duy nhất, để con bò già đảm nhận nhiệm vụ kéo xe.

 

Làm xong những việc , cô và con gái đổ mồ hôi.

 

“Chỗ cô thật , cũng lạnh.” Cô lên má bầu bĩnh.

 

Lời với Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn im lặng gật đầu, nhận lấy thẻ tích lũy mà A Ru La đưa.

 

“Trước đây cứ nghĩ hai vạn là con lớn, ngờ mua cái mua cái , chớp mắt tiêu hết .” Nụ của A Ru La giảm, nhưng lâu mắt sáng lên, “Tuy nhiên đổi nhiều đồ trong nhà thành đồ mới, thể dùng lâu, cảm ơn cô.”

 

“Cô khách sáo .”

 

Hạ Ngôn gật đầu ôn hòa, hủy thẻ tích lũy ở hậu đài.

 

Đây lẽ là vị khách rời nhanh nhất của quán .

 

Hạ Ngôn suy tư gia đình , họ khác với tất cả những cô từng gặp.

 

Gia đình tự mang khí chất trầm , vội vàng, sống cuộc sống yên bình.

 

Có lẽ vì đều ở bên cạnh, trái tim họ thực sự bén rễ, còn trái tim và cơ thể của những sống sót khác giống như bèo dạt mây trôi trong trung, theo gió thổi, tìm thấy nơi thuộc về cuối cùng.

 

Nơi gia đình chính là nơi trái tim bắt đầu bén rễ và nảy mầm.

 

Không ai chú ý đến Hạ Ngôn, cũng thấy cô đặt tay lên ngực, những nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa hai lông mày.

 

Cũng giống như Hạ Ngôn sẽ thực sự tham gia cuộc sống của bất kỳ ai.

 

A Ru La dắt bò chuẩn rời , đột nhiên dừng , đầu tòa nhà cao lớn nhưng trống .

 

Tòa nhà tuy sang trọng đẽ nhưng chỉ hai ở, thực sự quá trống trải.

 

A Ru La cảm thấy tổ ấm nhỏ của vẫn hơn, ít nhất chồng con bên cạnh, cuộc sống mục tiêu. Nghĩ , cô khỏi nảy sinh lòng thương cảm, ánh mắt lộ vẻ thiện ý mềm mại.

 

Giọng cô cũng ấm áp: “Bà chủ, bọn , hy vọng công việc kinh doanh của cô ngày càng hơn, cầu nguyện lên trời mong cô mãi mãi khỏe mạnh, giống như cô giáo Hoàng dạy chữ cho các con , cả năm cần uống một viên t.h.u.ố.c nào.”

 

Hạ Ngôn: “… Hả?”

 

Cô vốn dĩ cũng cần uống t.h.u.ố.c mà.

 

Nỗi buồn len lỏi từ vết nứt trong tim ngay lập tức một câu của A Ru La xua tan.

 

Hạ Ngôn dở dở , nhưng nghĩ , đối với họ, ốm đau, cần uống thuốc, sống khỏe mạnh chính là nguyện vọng lớn nhất.

 

lúc , trái tim cô bắt đầu ấm lên, khoan , cô quên một chuyện .

 

“Cô giáo Hoàng? Cô giải quyết việc ăn uống hàng ngày như thế nào?”

 

A Ru La bế con gái nhỏ lên xe kéo, dùng tấm rèm cửa cũ bọc cô bé .

 

“Nghe cô giáo Hoàng đó hàng năm đều trợ cấp, mỗi tuần cô chợ một chuyến, mua nhiều đồ đấy.” A Ru La vẫy tay, mặt vài phần ngưỡng mộ, “Học hành vẫn hơn, kiến thức mới thể dễ dàng kiếm tiền .”

 

xong những lời liền bắt đầu dặn dò hai đứa trẻ, nhấn mạnh nhiều bảo chúng đến nơi học hành chăm chỉ, đừng theo vết xe đổ của cô , cố gắng sống ở thành phố lớn.

 

Hạ Ngôn càng lúc càng thấy kỳ lạ.

 

Thời mạt thế bao nhiêu năm , thể còn trợ cấp? Tiền căn bản mua bất cứ thứ gì, còn bằng giấy vệ sinh tác dụng lớn.

 

Hơn nữa, thành phố lớn trong lòng A Ru La còn là dáng vẻ đây, những cư dân ở đó còn ngưỡng mộ cuộc sống hiện tại của họ nữa.

 

“A Ru La, cô bao lâu đưa bọn trẻ đến trường?”

 

A Ru La ngẩng đầu cô: “Kể từ khi thảo nguyên xuất hiện vài c.h.ế.t sống, bọn liền chuyển nơi sâu hơn, đến giờ cũng hơn hai năm .”

 

 

Loading...