Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 585: Hạt gạo

Cập nhật lúc: 2025-11-20 17:19:17
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bàn tay cô giáo Hoàng đưa khựng giữa trung.

 

…Lừa già ?

 

Giới trẻ ngày nay dối chớp mắt, cần bản nháp là .

 

Nghĩ rằng cô già nên ngốc ?

 

Cô giáo Hoàng lập tức rụt tay , sắc mặt : “ cô là ai”

 

A Ru La kéo cánh tay cô , nháy mắt mạnh mẽ : “Cô là bà chủ Hạ.”

 

“… cũng quan tâm cô bán gì”

 

“Cô thật đấy, cô cái gì cũng .”

 

Cô giáo Hoàng giận dữ: “A Ru La, , tính cách chất phác của cô thì , nhưng cũng thể tin điều. Năm nay ai đồ mà giấu giếm, thể mang bán”

 

“Cô giáo Hoàng ăn kẹo!”

 

Hai đứa trẻ kiễng chân lên, nhét một viên kẹo cứng nhỏ hình vuông miệng cô đang há .

 

theo bản năng thè lưỡi phản kháng, nhưng ngay lập tức vị ngọt truyền đến từ đầu lưỡi cho kinh ngạc.

 

“Cô ơi, tụi con lấy cho cô kẹo đường phèn đó.”

 

Hai đứa trẻ cũng tự bỏ một viên kẹo đường phèn miệng, vui vẻ đến mức mắt híp .

 

Sau khi phản ứng , cô giáo Hoàng lập tức nhổ kẹo : “Kẹo đường phèn thể ăn tùy tiện? Đường là tài nguyên quý giá, Tài Rang để bọn trẻ tự ý bốc kẹo ăn? Bây giờ cũng mua nữa, quá xa xỉ.”

 

Bên Tài Rang đang cố định khung nhà, vô cớ mắng một trận xong, kéo túi kẹo đang mở buộc , nhấc lên cân đo trong tay vài , quan tâm : “Không , cứ để chúng ăn , nhà đầy kẹo mà.”

 

Cô giáo Hoàng nghi ngờ tai vấn đề.

 

“Gì? Chồng cô gì?”

 

A Ru La: “Tài Rang sai, hai năm nay bọn trẻ ăn đồ ngọt, giờ , chúng cũng kìm, cứ tùy tiện lấy, tùy tiện ăn. Nhiều lắm, lát nữa lấy cho cô một túi.”

 

“Cái .” Cô giáo Hoàng giật lắc tay liên tục.

 

Nơi cô sống xa thị trấn, khi tìm thức ăn ở thị trấn, cơ bản lục tung nhà, đường là thứ ưu tiên hàng đầu mang về.

 

Sau mấy năm, thị trấn còn nhiều hàng tồn kho nữa.

 

A Ru La và họ sống sâu trong thảo nguyên, ngay cả một ngôi làng cũng thấy, thể nhiều đường đến ?

 

Ánh mắt nghi ngờ của cô giáo Hoàng về phía Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn mỉm : “Vâng, cô giáo Hoàng, chỗ cũng bán kẹo.”

 

 

Cô giáo Hoàng lật tờ giấy kín sang mặt , vẩy bút vài cái, hà vài nóng, mới dấu mực.

 

Hạ Ngôn một nữa, lên đó những thứ cần.

 

Ngoài nhà, nhà của Tài Rang dựng gần xong, A Ru La đang bận rộn chuyển đồ đạc bên trong.

 

Hai đứa trẻ cũng rảnh rỗi, bố chúng sai đào đất trong hố. Cô giáo Hoàng , tường, cô chỉ thể dựa cách để chống xác sống.

 

May mắn , trong những năm qua cô cẩn thận, cố gắng gây bất kỳ tiếng động nào.

 

Xác sống trong thị trấn tìm sống, dần dần thu hút bởi các sinh vật mạo hiểm xông . Chúng cũng ký ức, tìm đường khi xuất phát, cô giáo Hoàng cứ thế sống sót.

 

Hạ Ngôn nghĩ còn một lý do nữa là vì cô dị năng hệ Thủy.

 

Con nguồn nước sạch thì thể sống vài ngày.

 

Cô giáo Hoàng quét sạch sự nghi ngờ lúc , tràn cả một trang giấy, cuối cùng cầm tờ giấy kỹ một nữa, thêm vài vật tư quên .

 

Cuối cùng cô mới đưa cho Hạ Ngôn: “Vậy thì nhờ cô.”

 

Hạ Ngôn lướt qua, : “Được, nhưng cô thanh toán bằng gì? Tốt nhất là vàng.”

 

Cô giáo Hoàng mặt đổi sắc: “Được.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-585-hat-gao.html.]

Thị trấn thể thức ăn, nhưng tuyệt đối thiếu vàng. Cô tích cóp một hộp nhỏ, chính là để xã hội định, bọn trẻ tiền tiếp tục học lên cao.

 

Hạ Ngôn lấy Máy định giá vạn vật , đặt vàng lên định giá, đó : “Để đồ ở .”

 

Nhanh ? Cô giáo Hoàng nửa tin nửa ngờ dẫn cô đến lớp học bên cạnh, loảng xoảng xếp chồng bàn ghế với , dọn trống chỗ giữa, bảo cô cứ để đồ ở đây.

 

Hạ Ngôn lười về khách sạn siêu thị mua, tiện tay chọn mua trong trung tâm thương mại.

 

Cô giáo Hoàng luôn chằm chằm , tưởng tượng cô thể lấy đồ từ . Cô thậm chí còn mở rộng suy nghĩ, đoán là từ túi của Doraemon.

 

Thì thấy Hạ Ngôn úp lòng bàn tay xuống, tùy tiện vung ngoài. Từng bao bột mì trắng tinh, bụi bặm rơi xuống đất thịch thịch, đó là từng bao gạo năm mươi kilôgam, xếp hàng ngay ngắn là dầu ăn.

 

Những thùng lớn dán nhãn xì dầu, giấm, dầu hào, rượu nấu ăn lượt xếp cao lên.

 

Ngay cả các gói gia vị cũng xuất hiện theo thùng, xếp chồng sát .

 

Chưa kể còn từng kiện mì gói, nấm khô, trái cây sấy khô, rong biển muối, củ sen lát ngâm nước và rau tiến vua…

 

Cô giáo Hoàng kinh nghiệm sống phong phú, đương nhiên loại thức ăn nào thể bảo quản lâu hơn. Cô gần như hết những thứ lên đó.

 

Thật , khi cô ghi chép, là mang ý nghĩ Hạ Ngôn khó mà lui.

 

Một rõ ràng từng trải qua khổ nạn chạy đến sâu trong thảo nguyên để bán hàng, thế nào cũng ý . Tốt nhất là nhân cơ hội để cô lộ cái đuôi cáo.

 

mà.

 

Cô giáo Hoàng đột nhiên tát mạnh mặt một cái.

 

Đau.

 

Không mơ.

 

Cảm giác rung động nhẹ liên tục dọc theo gót chân truyền lên, khuấy động gợn sóng trong lòng cô .

 

Cô giáo Hoàng chút say sưa như uống rượu.

 

“Đây, đây là thật … Cô thực sự là một bán hàng.”

 

Hạ Ngôn đang bận chuyển hàng thấy : “…Chẳng lẽ giống giả ?”

 

Cô giáo Hoàng liếc cô một cách mơ màng, bước chân hư ảo tới, ghé sát bao gạo, nắm lấy sợi dây mảnh kéo mạnh một cái.

 

Bao gạo mở vô cùng thuận lợi.

 

Những hạt gạo hình bầu dục, trong suốt, ngoan ngoãn bên trong.

 

Cô giáo Hoàng run rẩy đưa bàn tay đầy vết cắt .

 

Dưới sự tương phản của màu trắng sữa, sáng bóng, bàn tay cô dường như trải qua vô khổ đau.

 

cẩn thận bốc một nắm gạo, đưa lên mũi ngửi.

 

Một mùi thơm thoang thoảng lan tỏa .

 

nhặt vài hạt gạo cho miệng nhai chậm rãi, vị ngọt nhẹ, thơm thoang thoảng nơi kẽ răng, là gạo ngon.

 

Mùi thơm của gạo lập tức đ.á.n.h thức cơn khát carbohydrate sâu trong cơ thể, giống như một chiếc móc câu kéo mạnh cô , gào thét ăn cơm, ăn cơm gạo.

 

Cô giáo Hoàng quên mất bao lâu ăn gạo, bột mì trắng. Phản ứng đầu tiên là vui mừng.

 

Cực kỳ xúc động.

 

ngay đó, cô những hạt gạo trong tay, những bao lương thực chất đầy trong lớp học, và những chiếc ghế trống rỗng chờ chủ nhân. Mũi cay cay, cô nghẹn ngào :

 

“Phải bao nhiêu đứa trẻ c.h.ế.t đói .”

 

Tay cô giáo Hoàng buông lỏng, những hạt gạo rơi xuống như dòng nước, tiếng sột soạt giống tiếng ma sát, giống tiếng thở dốc trào qua cổ họng.

 

Càng giống như tiếng nức nở bất lực chống cự, khi trơ mắt tai họa tàn khốc cướp sinh mạng con .

 

Ai thể đây.

 

chỉ là một nhỏ bé, gầy gò, lớn tuổi.

 

Hạ Ngôn đặt chiếc thùng cuối cùng xuống, an ủi: “Đừng buồn, chuyện qua .”

 

 

Loading...