Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 587: Oan khuất
Cập nhật lúc: 2025-11-20 17:19:19
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe , động tác giãy giụa của Trương Vân Chương càng thêm kịch liệt.
Miệng liên tục mắng chửi, tiếng khó như cái hố phân.
Những ngoài xem đều bĩu môi, tiếng la ó vang lên.
Trong đó những sống sót từng ở căn cứ thứ ba dậy mắng mỏ, mạnh mẽ lên án những ân oán đây.
Trương Vân Chương cố định mặt đất nhúc nhích, nhưng đầu vẫn cố gắng ngẩng về phía , xem rốt cuộc là kẻ nào đang nhân cơ hội giậu đổ bìm leo.
Toàn cử động , cánh tay đè đau nhức, tâm trạng Trương Vân Chương càng thêm bực bội, lớn tiếng c.h.ử.i rủa để giải tỏa cảm xúc.
Tân Minh bắt đầu hoảng loạn, hiểu rằng cũng thể gây thêm sóng gió gì nữa. Đây là tiếng gào thét cuối cùng khi c.h.ế.t.
Trử Vạn Phu hiệu bằng ánh mắt, miệng của Trương Vân Chương lập tức bịt , cho phát tiếng động.
Tân Minh đỡ dậy, cố gắng thẳng, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Nhân viên tiếp tục tuyên tội danh của họ.
Bạch Tả và Bạch Hữu cuối đám đông, từ khi đây là quản lý căn cứ thứ ba, sắc mặt cả hai đều trở nên u ám.
Họ từng bắt nhiều từ căn cứ thứ ba về, là những kẻ gây nhiều chuyện .
Bạch Tả và Bạch Hữu hàng của những phạm tội, cẩn thận lướt qua từng khuôn mặt, hy vọng thấy tìm.
Trong đó cả già lẫn trẻ, nam và nữ, quần áo luộm thuộm, gương mặt hốc hác.
Bạch Tả và Bạch Hữu cam lòng, nữa.
Phiên xét xử kết thúc, Trương Vân Chương tuyên án t.ử hình, xử t.ử ngay tại chỗ. Tân Minh giữ mạng, kết án chung , thi hành án tại nơi quy định.
Nghe phán quyết mà cho là công bằng, Trương Vân Chương trợn mắt đỏ ngầu, cố gắng giãy giụa.
Người chịu trách nhiệm canh giữ sợ gây chuyện, dùng báng s.ú.n.g đ.á.n.h ngất, đợi khi xử lý hết sẽ thi hành án.
Tiếp theo là quá trình định tội những phía .
Bạch Tả : “Không thấy.”
Bạch Hữu đáp: “Có lẽ c.h.ế.t .”
Sống tay loại đó, c.h.ế.t nhanh cũng xem như phúc phận.
“Đi thôi, gì đáng xem.” Bạch Hữu chắp tay lưng, mắt xuống đất.
Vốn dĩ chỉ ôm một tia hy vọng mong manh, giờ xem hết mặt tất cả , quả thực đó, ở cũng vô ích.
Bạch Hữu bước một bước Bạch Tả kéo .
“Khoan , tao thấy Diệp T.ử và vợ .”
“Hả? Bị bắt ?”
Bạch Hữu lập tức , kiễng chân về phía .
lúc , một đàn ông luộm thuộm tóc tai bẩn thỉu, mặt đầy râu, lặng lẽ sang họ. Mí mắt rũ xuống che khuất con ngươi, thể đoán cảm xúc.
Bạch Hữu một giây .
Bạch Tả thì trừng mắt dữ dội, quát: “Nhìn cái gì mà .”
Người đàn ông đó gầy trơ xương nhưng hề nao núng sự hung hãn của Bạch Tả. Hắn sâu hai em, nhân viên đang tội danh phía nhất, đó cúi đầu.
Bạch Tả thở dồn dập vì cố nén cơn nóng nảy, còn Bạch Hữu thì như thấy.
Ở vị trí xa, trong đám đông sắp xét xử, quả nhiên họ thấy Diệp T.ử đang run rẩy, liên tục cầu xin những canh gác, cùng vợ trở nên béo ú của .
Bạch Hữu hừ lạnh: “Lẽ bắt lâu . Loại đàn ông vì kiếm tinh hạch mà bán cả vợ thì còn gì nữa.”
Bạch Tả thờ ơ, vẫy tay: “Xem xem cuối cùng họ phán thế nào. Nếu tao nhầm, thì bên cạnh họ còn khách quen từng ủng hộ nhiều . Thú vị đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-587-oan-khuat.html.]
Khi hai chuyện, nhân viên tuyên án. Dù là đồng phạm, nhưng g.i.ế.c ít , đốt phá cướp bóc, chuyện ác nào , nên t.ử hình.
“ oan. ép buộc. Chúng lấy tính mạng con trai uy hiếp.”
Giọng khàn khàn của đàn ông đó vang lên đột ngột khiến đám đông giật như chim sợ cành cong, lập tức bàn tán xôn xao.
“Ông bằng chứng ?” Nhân viên bảo đưa lên phía .
Chuyện vốn lạ. Trừ những kẻ bản tính , chỉ cần từng giáo d.ụ.c trong thời kỳ hòa bình, họ sẽ dễ dàng coi mạng như cỏ rác.
một khi nắm t.ử huyệt thì khác.
“Là đàn ông đó.” Bạch Tả dùng cằm chỉ. “Cậu xem oan khuất gì.”
Bạch Hữu trả lời.
Tóc đàn ông rối bù như dính chặt da đầu. Ngay cả khi bất ngờ cúi sụp xuống đất, chúng vẫn lay động.
“ luôn nghĩ con trai và già của chúng đưa đến căn cứ khác. , thấy con trai .”
“Ở ?”
Người đàn ông nâng lên, gương mặt đầy râu về phía .
Không hiểu , tim Bạch Hữu đập mạnh, bàn tay nắm chặt cánh tay Bạch Tả, cảm nhận rõ mồ hôi ướt lạnh.
Ánh mắt đàn ông vượt qua đám đông, lướt qua những đứa trẻ vô gia cư, cuối cùng dừng hai thiếu niên đang cố gắng ép trưởng thành.
Hắn giơ một ngón tay chỉ , giọng đầy đau khổ: “Chính là chúng, Bạch Tả, Bạch Hữu.”
…
“Anh, em vẫn thể tin .”
Bên bờ biển, hai thiếu niên bãi cát, sóng biển đẩy lớp bọt biển màu sẫm giày của họ, chạm nhẹ rút lui.
Vô bọt biển tan vỡ cát, để những dấu vết hình tổ ong thoáng qua.
Bạch Tả bốc một nắm cát ném xa, như đang trút bực trong lòng.
“Sao ông còn sống… ý em , chỉ là em hiểu nổi chính .”
Ngón tay liên tục cào xuống cát.
“Khi gặp ông thì luôn mong chờ ngày . đến lúc ngày đó thật sự đến , em … thấy bàng hoàng. Anh,” Bạch Tả đầu Bạch Hữu, giữa hai lông mày nhíu , “ vui ?”
Bạch Hữu im lặng một lúc, như đang tìm cách diễn đạt.
“Anh . Lẽ vui chứ. Khi còn sống, luôn mong ông về. Nếu bố thực sự tìm thấy chúng , sẽ vui.”
“Tìm thấy chúng …”
Bạch Tả lặp bốn chữ đó thật chậm, như thể đang ngậm một múi quýt chua chát đến ê răng.
Anh cúi đầu, bỗng cảm thấy trong lòng trống một rộng, chính trống đó khiến khó chịu.
Một bàn tay đặt lên vai . Bạch Hữu tựa đầu hõm cổ em , mệt mỏi nhắm mắt .
Khi khuôn mặt mà họ mong chờ nhiều năm, vốn dần mờ trong ký ức, đột ngột xuất hiện mạnh mẽ trong cuộc đời, hai em trở nên luống cuống. Cảm xúc giống như bảng màu hất đổ, thể phân biệt là vui nhiều hơn đau nhiều hơn.
“Điều duy nhất thể khẳng định,” giọng Bạch Hữu nghèn nghẹn bên tai , “là chúng bố . Dù ông tiêm t.h.u.ố.c định vị giám sát, nhưng bố tìm thấy chúng .”
Dù từng ép những việc nên , bố của họ vẫn chịu án lao động công mười lăm năm. Điểm đặc biệt duy nhất là ông phép về nhà ở.
Còn hai em, cũng yêu cầu gia nhập đội, tham gia nhiệm vụ tiêu diệt xác sống và giải cứu sống sót.
Thật , đó cũng là điều .
Bạch Tả đẩy nhẹ trai dậy, đưa tay giữa tiếng sóng rì rào.
“Đi thôi, bố còn đang đợi chúng về nhà.”