Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 594: Lời chúc phúc
Cập nhật lúc: 2025-11-20 17:43:59
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Là Cam T.ử Kính và Phạm Thục Ý!” Hạ Ngôn kinh ngạc thốt lên.
Đã lâu gặp họ, họ đến đây là vì chuyện gì?
Tâm trạng vui mừng khi gặp quen khiến cô nhanh chóng lao đến. Chiếc máy chà sàn chân cô gần như đạt tốc độ của xe đua, “kít” một tiếng dừng mặt họ.
“Hai vị, hai đang gì ?”
Hạ Ngôn vốn định trêu chọc vài câu, nhưng ngờ Cam T.ử Kính kéo Phạm Thục Ý , chắn mặt cô, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt xanh sắc như băng chứa đầy xa cách và đề phòng.
“Cô là ai?”
“…”
“T.ử Kính, dù cũng dán xong , chúng nhanh thôi.”
Phạm Thục Ý thò đầu từ phía , liếc Hạ Ngôn một cái, kéo tay Cam T.ử Kính vội vã rời .
Hoàn là dáng vẻ của xa lạ.
Như thể từng quen cô.
Ánh mắt Hạ Ngôn di chuyển đến thứ dán màn hình hiển thị.
Đó là một tấm thiệp mời cưới.
Trên đó thời gian tổ chức tiệc cưới, địa điểm kết hôn, mời… duy nhất đề cập tên mời.
Cách đó xa, Phạm Thục Ý ôm cánh tay Cam T.ử Kính, nửa dựa , thỉnh thoảng liếc trộm phía . Cô nhỏ giọng với :
“Hay là chỉ dán một tấm thôi nhé? Dù chúng cũng quen ai ở đây, tấm coi như chia sẻ niềm vui của chúng với trời xanh, với biển cả, với nơi từng tồn tại .”
Cam T.ử Kính cúi đầu cô , bật , đưa tay ôm vai cô : “Được, theo em hết, bà xã đại nhân của .”
“Gì chứ, còn gả cho mà~”
Hạ Ngôn bóng lưng hai họ đùa giỡn rời , cuối cùng cũng hiểu .
Thì họ chỉ quên cô, nhưng quên lời hẹn ước năm xưa: kết hôn nhất định đến nhé.
Đáng tiếc… cô thể nữa .
“Khoan .” Hạ Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Hai dừng bước, đầu . Cam T.ử Kính hề che giấu vẻ cảnh giác.
“Cô còn việc gì ?”
“Cũng coi như . Nhìn thấy tin tức kết hôn của hai , nhớ đến những bạn từng hẹn ước với … tìm thấy họ nữa . Tuy chúng quen , nhưng xin cho phép chúc hai một câu tân hôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Ánh mắt lạnh lùng của Cam T.ử Kính đổi. Anh ôm chặt cổ Phạm Thục Ý, để cô thêm lời nào.
Hai cứ thế biến mất tại chỗ.
Gió biển thổi qua vị trí họ , mùi tanh nồng đó dường như thể khô kiệt độ ẩm trong cơ thể con .
“Bà chủ, cô chứ?”
“Không , chỉ là cổ họng khô thôi.”
Hạ Ngôn rũ mi mắt xuống, ngón tay sờ lên cổ họng, tại chỗ lâu.
…
May mắn , ngày hôm khi đến cửa hàng, tường đại sảnh còn Cánh Cổng Nghỉ Dưỡng nữa.
Hạ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Công việc dọn dẹp vệ sinh thích hợp lâu dài, thử thách sự kiên nhẫn của con , vì bất cứ lúc nào cũng sẽ phát hiện chỗ bẩn mới.
Trong khu vực an , ba Gấu Gấu đang canh gác bên ngoài lối .
Kể từ khi trải qua nhiều giao tiếp thiện, các đốm sáng nhỏ trở thành bạn với họ, bao giờ chủ động tấn công, thậm chí còn phối hợp để họ tạo dáng.
Hạ Ngôn nhét bánh kẹp thịt túi, chạy nhanh đến.
“Đi thôi! Tiếp tục du lịch thôi!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-594-loi-chuc-phuc.html.]
Thế lực của Trử Vạn Phu ngày càng lớn, các đội tìm kiếm sống sót phái khắp ngóc ngách, tiếp nhận sống sót phân biệt đối xử.
Cảnh Diệc Mạch phụ sự kỳ vọng, cuối cùng trưởng thành thành một trong ba căn cứ lớn nhất, thể chống đỡ một bầu trời cho một phương dân chúng.
Toàn dân đều cải tạo cơ thể, trẻ sơ sinh bảo vệ nghiêm ngặt, cắt đứt sự phát sinh của xác sống mới.
Trải qua một phen sóng gió đau khổ, đều nhận thức sự khó khăn khi hòa bình, tính khí nội liễm, hòa thuận với hàng xóm láng giềng.
Kiếm tiền đồng thời tận hưởng hiện tại, bất cứ lúc nào cũng thể qua cổng dịch chuyển đến một nơi phong cảnh độc đáo khác tản bộ.
Cuộc sống cuối cùng cũng trở bình thường.
Trong cuộc họp truyền hình trực tiếp cầu, một vài vị lãnh đạo lớn đồng thời tuyên bố thành lập kỷ nguyên mới, lấy ngày hôm đó ngày lễ kỷ niệm hàng năm.
Hạ Ngôn cũng xem buổi phát sóng , thế giới quỹ đạo, thời gian cô rời cũng ngày càng gần.
Mặc dù hệ thống cho cô đồng hồ đếm ngược.
Cô ngẩng đầu mặt trời, thấy gió hoang dã thổi qua đỉnh lớp bảo vệ, những gợn sóng nổi lên ngày càng gần .
Lại là một buổi sáng, Hạ Ngôn dụi mắt bước khỏi đại sảnh.
Như thường lệ, cô chuẩn dọn nhà .
khỏi cửa, cô sững sờ tại chỗ. Thì khách sạn trở vị trí ban đầu.
Ngã ba đường chữ T.
Cảnh tượng mắt quen thuộc xa lạ, nhà cửa hai bên phủ đầy bụi bặm, cửa và cửa sổ đều đến tháo dỡ mang .
Hạ Ngôn chuẩn ngoài xem, nhấc chân vài bước, chợt phát hiện khu vực an trở nên nhỏ bằng một mét.
Cửa hàng ngũ kim, cửa hàng quần áo, phòng nước ở phía đông, tất cả đều thu hồi chỉ một đêm.
Hạ Ngôn hít một thật sâu, bước khỏi khu vực an lên.
Lại là một tòa nhà cao tầng tổng hợp mới và cũ cực kỳ rõ ràng. Ở cùng, biển hiệu ban đầu cũ nát đến mức gần như thể phân biệt tên, như thể chỉ cần một cơn gió lớn hơn một chút cũng thể thổi nó xuống.
“Khách sạn Kim Sắc…” Hạ Ngôn lẩm bẩm trong miệng.
Cô từng nghĩ nên đổi tên , xem cần nữa .
Tầm tiếp tục xuống, nhà tàn tạ ở độ cao năm sáu tầng tấm biển hiệu mới tinh, khí phách phân chia.
Từ đó trở xuống, là một khách sạn mới, sang trọng và xa hoa.
Cả hai cứ thế dung hợp một cách đột ngột mà thích hợp.
Hạ Ngôn đại sảnh cực kỳ rộng rãi, và độ dày của tòa nhà tương xứng với mắt, chút hiểu.
ngay đó, hệ thống nhiệt tình đưa câu trả lời.
Giống như cảnh tua nhanh trong phim, bộ đại sảnh hiện mắt cô với sự méo mó như mơ.
Cầu thang gỗ dày nặng tan chảy thành sô cô la, trần nhà, tường, gạch lát, thang máy, quầy lễ tân… tất cả đều hoặc biến mất hoặc thu nhỏ kích thước.
Lúc đến như thế nào, bây giờ mất cũng như .
Hạ Ngôn đếm tầng hiện .
Chỉ còn năm tầng lầu. Nếu là như …
Cô bên trong đại sảnh. Thôi, năm tầng lầu thì xứng thang máy.
Sau khi sự đổi dừng , đại sảnh chỉ còn bằng một phần năm so với ban đầu, còn đèn chùm tinh xảo, cũng còn giấy dán tường mắt, ngay cả khu vực nghỉ ngơi cũng còn.
Hạ Ngôn thở dài, bê một cái ghế , gọi một phần tôm hùm đất thêm cay thêm tê ở khu ẩm thực xuống ăn.
Mặc kệ khách sạn đổi thế nào, cô vẫn thích ăn tôm hùm đất.
Cửa sổ lầu lượt mở , Gấu Gấu ở tầng ba phát tiếng gầm: “Hù, bà chủ cô dám dọn nhà một !”
Trực Cương thò đầu từ tầng bốn: “ cảm thấy đúng, còn tưởng hôm nay ánh nắng , ồ, thôi , quả thật thời tiết .”
Hạ Ngôn nuốt xong thức ăn trong miệng, ngẩng đầu : “Làm thể! bà chủ là loại hy sinh vì khác ?!”
Cửa sổ phòng ở tầng năm mở từng cánh một, khuôn mặt Tiểu Uyển xuất hiện ở ô cửa sổ cuối cùng, giọng dịu dàng kết thúc chủ đề.
“Khoan chuyện khác, hôm nay chơi ?”