Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 596: Đồng hành

Cập nhật lúc: 2025-11-20 17:44:01
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi, sắp mười hai giờ !”

 

Ánh mắt Tiểu Uyển hiểu đột nhiên rơi chiếc đồng hồ treo phía quầy lễ tân.

 

Hạ Ngôn theo.

 

Gấu Gấu đầu một cái, hỏi: “Mệt ? Hay là lên nghỉ ?”

 

Trực Cương nghiêm túc quan sát sắc mặt cô bé, cũng : “Nếu khỏe thì lên . Ở đây còn với bà chủ.”

 

Khóe miệng Tiểu Uyển nhếch lên, dòng nước bao quanh cô bé chậm nhiều.

 

Cô bé Hạ Ngôn, ánh mắt hé, giọng vẫn ấm áp:

 

“Bà chủ, lên . Có họ ở đây cùng cô, vui.”

 

“…”

 

Hạ Ngôn vứt miếng khoai lang gây nghẹn xuống, uống một ly nước lớn ừng ực cho đến khi dày nặng trĩu.

 

Cô lau nước bên miệng, nghiêm túc Tiểu Uyển.

 

“Từ khi cô, cũng vui.”

 

Tiểu Uyển nheo mắt , đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh .

 

Cô bé chậm rãi dậy: “ bà chủ, lên đây.”

 

“…Được.”

 

Hạ Ngôn theo bóng Tiểu Uyển biến mất ở cầu thang.

 

Tai cô luôn dựng lên, lắng kỹ.

 

âm thanh đó ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cô thấy gì nữa.

 

Tiếng của Gấu Gấu và Trực Cương vang vọng trong đại sảnh chật hẹp.

 

Hòa cùng tiếng gió rít ngoài trời.

 

 

Cơn gió thổi suốt đêm cuối cùng cũng dừng .

 

Mặc dù nó ảnh hưởng đến Hạ Ngôn trong sân nhỏ.

 

ở cầu thang , thỉnh thoảng ngước lên.

 

Gấu Gấu chống cằm, đôi mắt đen láy di chuyển qua theo hành động của cô.

 

Một lúc , tiếng bước chân từ lầu vang lên.

 

Mắt Hạ Ngôn khẽ sáng lên.

 

xuống là Trực Cương. Hạ Ngôn thoáng khựng , lập tức trở về bình thường. Gấu Gấu liền cong khóe miệng .

 

“Bà chủ.” Trực Cương gọi.

 

Hạ Ngôn “Ừ” một tiếng, nhường lối cho , xa thêm vài bước, ánh mắt vẫn liếc về phía cầu thang.

 

Một lúc , cô cầm cây lau nhà mà Gấu Gấu đặt cạnh tường khi dọn vệ sinh xong, bỏ một câu:

 

tiêu hóa thức ăn.”

 

Trực Cương và Gấu Gấu hiểu.

 

“Hôm nay cô dọn vệ sinh ?”

 

“Làm thể. Cô thể xí, nhưng tuyệt đối siêng năng!”

 

“Vậy bà chủ cầm cây lau nhà lên lầu gì?”

 

Gấu Gấu đảo mắt, hạ giọng đầy âm u:

 

“Chắc là bà chủ lên kiểm tra vệ sinh của , phê bình ~”

 

Trực Cương run lên, trừng mắt nó: “Trong cửa hàng chỉ hai chúng , còn đấu đá nội bộ?”

 

“Xì~ Gấu Gấu , chơi cái trò đó của con ~”

 

Hai đang cãi , Hạ Ngôn xuống cầu thang. Họ lập tức im lặng, dùng ánh mắt dõi theo.

 

Cô cúi đầu mặt đất, như thể gạch men trắng ẩn chứa vàng , chăm chú đến mức lạ lùng.

 

Cô bước khỏi đại sảnh, lấy ghế bập bênh tắm nắng.

 

“Hai đứa đây cùng .”

 

Giọng bà chủ hình như đổi, vẫn như thường lệ.

 

Gấu Gấu và Trực Cương trao đổi ánh mắt, lượt ngoài, ở hai bên trái của Hạ Ngôn.

 

Bầu trời một đêm gió thổi xanh biếc như gương. Nếu bỏ qua việc họ đang ở trung tâm thành phố hoang phế, cảnh tượng sẽ hơn nhiều.

 

Gấu Gấu cuối cùng tìm thấy cây lau nhà khô ở cầu thang tầng bốn.

 

Nó thò đầu phòng khách ngay cạnh cầu thang. Chăn ga gối đệm bên trong trắng sạch tinh tươm, tủ và sàn nhà một hạt bụi.

 

Mặc dù khách đến ở, họ vẫn luôn giữ tiêu chuẩn vệ sinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-596-dong-hanh.html.]

Vậy bà chủ lên lầu gì? Gấu Gấu nghiêng đầu, nghĩ .

 

Ngay đó, nó phát hiện bà chủ luôn chằm chằm Trực Cương.

 

Là ánh mắt mà nó thể .

 

“Trực Cương,” Hạ Ngôn đột nhiên lên tiếng, “ còn nhớ đây công việc gì ?”

 

Trực Cương cần hồi tưởng, lập tức lặp lời vài .

 

“Vậy còn nhớ tâm trạng khi mới đến đây ?”

 

Đây là vấn đề từng nhắc đến đây. Biểu cảm Trực Cương rõ ràng mang theo sự ngẩn .

 

“Đến đây… tâm trạng?”

 

“Ừ.”

 

“…”

 

Trực Cương cau mày suy nghĩ lâu, như thể Hạ Ngôn đang hỏi một câu cực kỳ khó trả lời.

 

Hạ Ngôn ngắt lời, kiên nhẫn chờ.

 

Một lúc , Trực Cương chậm rãi : “ luôn cảm thấy, đối với , thuê cần cảm xúc gì.”

 

Lần đến lượt Hạ Ngôn sững .

 

Cô quên mất, vốn là nhiệm vụ. Chẳng qua trừng phạt, nhưng bản chất đổi.

 

Cô bực , cảm thấy bản lãng phí cảm xúc quý giá.

 

Thấy Trực Cương còn , Hạ Ngôn giơ tay ngắt lời: “Trực Cương, bây giờ mệt ? Nếu mệt thì lên lầu nghỉ .”

 

Như thể nhân viên nhiệm vụ chính là cô .

 

Sự rời của Trực Cương khiến Hạ Ngôn d.a.o động chút nào.

 

Có lẽ gặp tiếp theo đợi đến nữa.

 

Cũng khả năng… còn cơ hội.

 

Haiz, đúng là lãng phí cảm xúc.

 

Hạ Ngôn nắm lấy tay Gấu Gấu, cùng lên lầu kiểm tra tầng.

 

Quả nhiên, chỉ còn ba tầng.

 

Tầng hai là nhà hàng thu hẹp một nửa, tầng ba là phòng đôi.

 

Ừm, cấu trúc gần như giống hệt đây.

 

Khi ăn ở tầng hai, Gấu Gấu ngây thơ đáng yêu đối diện, cảm xúc tiêu cực chực trỗi dậy.

 

Nói về những nhân viên , đầu trong lòng cô vẫn luôn là Gấu Gấu.

 

“Bà chủ cô ?”

 

Hạ Ngôn c.ắ.n miếng bánh tam giác đường, đáp lơ đãng: “Không .”

 

Sau bữa ăn, hai họ trong phạm vi một mét của khu vực an để tắm nắng.

 

Tận hưởng khoảnh khắc an nhàn cuối cùng, Hạ Ngôn thầm nghĩ.

 

“Hai vị, mở cửa hàng ở đây ?”

 

Một giọng nửa do dự nửa nghi ngờ vang lên cách họ xa.

 

Hạ Ngôn mở mắt.

 

Cách năm mét, năm mặc quần áo khác , cánh tay đều đeo cùng một loại phù hiệu. Họ đeo khẩu trang, ánh mắt cảnh giác.

 

“Phải.” Hạ Ngôn vẫn lười biếng đó. Bây giờ nữa, cô còn động lực tiếp đón khách hàng.

 

“Ở đây một sống nào. Cửa hàng mở ở đây… thật sự kỳ quặc.”

 

“Chúng đừng vội, đ.á.n.h dấu tính …”

 

“Đại lão mở cửa hàng chỗ nào liên quan đến chúng . Nhớ kỹ, mục tiêu của chúng là tìm kiếm sống sót, những chuyện khác trong phạm vi quản lý.”

 

Năm rời .

 

Gấu Gấu đầu định gì đó với Hạ Ngôn, nhưng nhận bà chủ ngủ.

 

thấy họ sẽ nữa đó.”

 

Nó cảm thấy ánh mắt lúc họ rời lên tất cả.

 

Bà chủ quan tâm, vẫn ăn uống như bình thường. Lẩu, thịt nướng, gà rán, bún ốc, ngày nào cũng đổi món. Mùi thơm lan xa, thành công câu kéo sự thèm ăn của vài ẩn nấp trong bóng tối.

 

“Mẹ kiếp, cuộc sống thần tiên kiểu gì .”

 

“Thơm quá, từ khi rời căn cứ ngày nào cũng gặm bánh khoai tây, sắp thành khoai tây khô !”

 

“Đội trưởng, cửa hàng hình như thật sự vấn đề gì. Có lẽ chỉ là một cửa hàng bình thường. Chúng nên tranh thủ tìm sống sót.”

 

Nếu còn canh ở đây, họ sẽ nhịn mà xông mất!

 

“Hay là thế …”

 

 

Loading...