Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-08-18 07:43:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh hai hai họ đến hở cả lợi, bèn mạnh dạn hơn: “Giường bằng tiền đồng thì ho, mơ thì mơ ngủ cái giường bằng vàng , đó mới thật sự là giàu sang phú quý!”

Mắt Thẩm Tam Phú sáng rực lên: “Thế thì con kiếm thật nhiều vàng! Đóng cho nhà chúng một cái giường bằng vàng!”

“Mơ mộng hão huyền gì thế, còn mau ngủ ” Cha ở phòng bên cạnh thấy động tĩnh, đột nhiên lên tiếng

“Cha, con Tỳ Hưu mà, nó chiêu tài đó, chắc chắn sẽ mang vàng về cho con ” Thẩm Tam Phú ôm khư khư món đồ trang trí, dụi dụi đầu thì thầm: “Sau gọi mày là Kim Bảo nhé, mày giúp tao chiêu dụ vàng bạc về đây, chúng sẽ gom tiêu pha gì hết, tất cả để dành đóng giường vàng!”

Thẩm Tam Phú xong liền ngủ , dưỡng sức để hôm tiếp tục ngoài bán rong. Trước khi , quên chắp tay cầu nguyện Tỳ Hưu: “Kim Bảo, hôm nay cũng chiêu tài về nhé! Để tiền đóng giường vàng ”

Mang theo niềm tin , dù gió táp mưa sa, Thẩm Tam Phú vẫn cần mẫn ngoài rao hàng. Cứ thế ngày qua ngày, năm qua năm khác, vài năm , mở một tiệm tạp hóa ở huyện lỵ. khi mở tiệm, mới nhận một rương tiền đồng cũng chẳng đổi bao nhiêu vàng, xem ăn lớn hơn nữa, nhất là mở một cửa hàng thật to!

“Được như bây giờ là lắm , đừng tơ tưởng viển vông nữa ” Trước nhà họ Thẩm nghèo rớt mồng tơi, cả nhà chỉ một bộ quần áo lành lặn để mặc đường, mấy đứa con trai đến vợ cũng cưới nổi. Bây giờ nhà mở tiệm tạp hóa, con cả và con thứ cũng cưới vợ, thế là quá đủ

Cha Thẩm : “Con mau cưới vợ , cưới vợ sinh bảy tám đứa con trai. Đứa nào thông minh hiếu học thì cho thi cử, đỗ đạt quan. Cụ cố với ông nội con đều mong các con thể đổi đời ”

“Bây giờ chúng cũng xem là nhà giàu nhỏ trong thôn , coi như đổi đời ” Thẩm Tam Phú chẳng hứng thú gì với việc sách thi cử, chỉ kinh doanh kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để đổi lấy vàng mà đóng giường!

“Thương gia sánh với quan , kính trọng bằng?” Cha Thẩm vẫn nhớ như in lời trăn trối của ông nội và cha lúc lâm chung, rằng cho con cháu ăn học, thi cử đỗ đạt để đổi vận mệnh, nếu cơ hội thì lấy địa vị của gia tộc thời cụ cố

an hơn quan nhiều, sẽ cách chức là cách chức, c.h.é.m đầu là c.h.é.m đầu ” Thẩm Tam Phú vẫn nhớ hồi nhỏ, ông nội từng kể về thời hoàng kim của nhà họ Thẩm. Tổ tiên nhà vốn là một gia đình nông dân giàu , dốc hết tâm sức cho con cháu ăn học để mong đổi đời

Học tới mức ruộng đất trong nhà bán , gia súc cũng còn, khiến nhà họ Thẩm ngày càng sa sút. May mà cụ cố cũng vài phần thông minh lanh lợi, học hành tệ, nhiều năm đèn sách, cuối cùng cũng đỗ cử nhân năm năm mươi tuổi, đó địa phương tiến cử một chức quan ở một huyện xa xôi

Đây coi là chuyện rạng danh tổ tông, cả nhà họ Thẩm đều vui mừng khôn xiết. Cụ cố cũng phơi phới hăng hái, dường như trẻ cả chục tuổi, lòng đầy hoài bão lên đường đến huyện nọ nhậm chức. Cụ việc vô cùng cẩn trọng, chỉ mong chờ hết ba năm nhiệm kỳ sẽ nhờ vả quan hệ để điều đến một nơi hơn

Nào ngờ mới chạy vạy quan hệ gài bẫy, chẳng những mất chức quan mà suýt chút nữa còn phán tội lưu đày

Sau , khi tiêu sạch của cải mới thoát cảnh tù tội, cụ ngoài mới kẻ nhắm chức huyện lệnh của . Thấy cụ quan hệ, ô dù, chỉ cần tìm một nhỏ là đẩy cụ

Biết chân tướng, cụ tức đến hộc máu, vài ngày thì lâm bệnh qua đời. Ông nội của học hành đến nơi đến chốn, cũng chẳng thể kiếm một chức vụ quèn trong nha môn, đành mang cả gia đình về quê cũ mưu sinh. Cả nhà một phen tổn thất nặng nề, mất hai ba thế hệ mới gượng dậy nổi

Thẩm Tam Phú lúc mà sợ hãi. Ông nội bảo rằng con đường quan lộ dành cho con cháu nhà nghèo, ô dù chống lưng mà quan thì hoặc là cả đời chờ chết, hoặc là hùa theo kẻ bậy, mà như thế dễ c.h.é.m đầu

, thấy quan quá nguy hiểm, chi bằng cứ một lão gia nhà giàu an nhàn thì hơn

Hơn nữa, chút bổng lộc ít ỏi của quan hình như cũng đủ để ngủ giường vàng. Thẩm Tam Phú ôm Tỳ Hưu lòng: “Vẫn là kinh doanh buôn bán thôi, chỉ buôn bán mới kiếm nhiều tiền, mới đổi vàng để đóng giường!”

Ngày nào cũng Thẩm Tam Phú cầu nguyện như Bồ Tát, Kim Bảo mơ hồ một chút ý thức. Nghe , nó cũng vẻ vui vui. Tích vàng, đóng giường vàng!

Kim Bảo đầu, chớp chớp mắt với Giang Khê: “Nguyện vọng của và Tam Tam mộc mạc, giản dị ?”

Giang Khê giật giật khóe môi. Ừ, cô cũng một nguyện vọng mộc mạc, giản dị y như thế

Tuổi trẻ bồng bột chê vàng sến, về già mới hết tiền ăn. Giang Khê của hiện tại cũng thèm một chiếc giường bằng vàng lắm

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-150.html.]

“A Tửu mà ham, một chiếc giường bằng vàng ròng sáng chói, cũng một cái y hệt! Cậu nén nổi tò mò, hỏi Kim Bảo: “Thế cuối cùng tiết kiệm đủ tiền mua giường vàng ? “

Kim Bảo đảo mắt một vòng, đáp chắc nịch: “Đương nhiên là . “

“Oa! “ A Tửu càng thêm hiếu kỳ: “Ngủ đó thích ? Có mơ cũng thấy mùi tiền ? “

Vẻ mặt Kim Bảo thoáng chút ngượng ngùng, thật cũng ngủ đó nào . thấy bộ dạng ngưỡng mộ của béo A Tửu, lòng hư vinh nổi lên, bèn ưỡn n.g.ự.c vẻ đây: “Vừa to êm, mơ cũng thơm nức mũi luôn. “

“Thật hả? Cho tớ ngủ ké một đêm mà. “ A Tửu đà lấn tới, đưa yêu cầu nhỏ nhoi của . Từ lúc trở thành Vật Linh đến giờ, còn ngủ một chiếc giường bằng vàng bao giờ

Đến cả Giang Khê cũng tò mò kém. Sống đến từng tuổi, cô còn từng chạm vàng ròng, huống chi là ngủ một chiếc giường vàng. Không Kim Bảo thể giúp cô thực hiện ước mơ nhỏ nhoi đây

Mặt Kim Bảo méo xệch. Cậu cũng ngủ lắm chứ, nhưng còn kịp đặt lưng lên chiếc giường vàng thì tên phá gia chi tử phá cho tan tành ! Vừa nghĩ đến , liền giận cá c.h.é.m thớt sang Thổ Địa bên cạnh: “Tên phá của! “

Thổ Địa đang hóng chuyện ngon lành bỗng mắng thì ngơ ngác. Lại liên quan gì đến ông chứ?

Giang Khê thì hiểu ẩn ý trong lời Kim Bảo: “Vậy là chiếc giường vàng tên phá của cho mất ? Hay là vì nên vốn chẳng tiết kiệm nổi? “

“Tất nhiên là tiết kiệm đủ ! Mềm ơi là mềm, là Tam Tam cố ý rèn cho tớ đấy. “ Nhắc đến Tam Tam vất vả kiếm tiền giường vàng cho , ánh mắt Kim Bảo ánh lên một tia hoài niệm

Qua vẻ mặt hoài niệm của Kim Bảo, Giang Khê một nữa thấy câu chuyện giữa và Thẩm Tam Phú

Vì Tỳ Hưu mang ý nghĩa chiêu tài, nên sáng nào Thẩm Tam Phú cũng dậy sớm vái lạy bức tượng Tỳ Hưu để cầu cho buôn may bán đắt. Tối đến khi ngủ, lôi bạc kiếm trong ngày đếm một lượt, cẩn thận cất chung với tiền tiết kiệm từ . Cất xong, thắp hương khấn vái Tỳ Hưu: “Kim Bảo ơi Kim Bảo, hôm nay buôn bán cũng , kiếm lời hơn hai trăm văn tiền. Ngày mai nhớ phù hộ cho đông khách hơn nữa nhé! Cái giường vàng của nhà chúng trông cả đấy. “

Tỳ Hưu vốn là linh vật chiêu tài, Thẩm Tam Phú thủ thỉ mỗi ngày, Kim Bảo cũng mưa dầm thấm lâu, tự nhủ cố gắng mạnh hơn để chiêu tài tích vàng. Dần dần, ý thức của ngày một rõ ràng, hình bóng cũng ngày một rõ nét, thể thấy Thẩm Tam Phú

khác hẳn với tưởng tượng của , Thẩm Tam Phú thì nhỏ thó gầy gò, da ngăm đen, mặc bộ quần áo vải gai giặt đến bạc phếch, trông chẳng vẻ gì là giàu sang phú quý. Cái bộ dạng thì đến bao giờ mới tiết kiệm đủ tiền mua giường vàng đây?

Kim Bảo ham vàng lo đến sốt ruột, chống cằm đăm đăm mấy món hàng bán chạy nhưng lời lãi chẳng bao nhiêu trong tiệm. Chẳng sang năm tích cóp đủ vàng nữa

Cậu lo lắng, mà Thẩm Tam Phú cũng lo lắng. Năm thời tiết thuận, mùa màng thất bát, dân chúng khi nộp thuế thì trong nhà gần như chẳng còn đồng nào dư dả, khách đến tiệm cũng ngày một thưa thớt

Sắp đến ngày nộp thuế , thuế buôn, Thẩm Tam Phú đếm đếm mấy đồng xu trong hòm tiền mà sầu đến miệng nổi cả nhiệt. Nhà hơn chục miệng ăn, nộp xong khoản thì tiền chắt bóp bấy lâu bay sạch. Biết đến bao giờ mới đủ tiền mua giường vàng đây?

Phải tiết kiệm hơn nữa! Thế là từ đó, Thẩm Tam Phú ăn uống càng thêm kham khổ, một cái bánh bao với một bát nước lã là xong một bữa. Chiếc quần lót bên trong vá chằng vá đụp mà vẫn nỡ cái mới

Vì quá tằn tiện, thể vốn gầy yếu, mùa đông nỡ đốt than sưởi ấm, hôm trúng gió, đến tối liền sốt cao. Tiệm tạp hóa chỉ một , chẳng ai chăm sóc, đến nửa đêm sốt đến mê man mà một ai

Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Thẩm Tam Phú, Kim Bảo mới phát hiện bệnh. Cậu vội vàng cất tiếng gọi: “Thẩm Tam Phú? Thẩm Tam Tam? Cậu tỉnh , đừng ngủ nữa, ốm ! “

Gọi mấy tiếng mà Thẩm Tam Phú vẫn động tĩnh gì, sốt ruột đến độ dậm chân tại chỗ. Thẩm Tam Phú ơi đừng c.h.ế.t đấy nhé! Mấy ngày nay quen với việc ngày nào Thẩm Tam Phú cũng chuyện cầu tài với , quen bận rộn ngược xuôi. Nếu mà chết, bây giờ? Anh còn tiết kiệm đủ tiền mua giường vàng cho cơ mà!

Vì quá lo lắng, Kim Bảo đột nhiên thoát khỏi sự trói buộc của bức tượng, biến thành hình dáng một thiếu niên chạy đến bên giường. Cậu học theo dáng vẻ của bà thím nhà bên cạnh sờ trán cháu , đưa tay sờ trán Thẩm Tam Phú. Nóng bỏng tay! Phải mời thầy thuốc thôi. “Cậu đừng c.h.ế.t nhé, mời thầy thuốc cho ! “

Kim Bảo chạy , theo mùi thuốc tìm đến y quán, mời thầy thuốc trở về. Thầy thuốc bắt mạch, châm cứu hạ sốt kê đơn thuốc, đó báo giá ba lạng bạc

Loading...