Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-08-19 03:34:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ừm, phía chính là bờ sông mà ông Vương nhặt . Đến lúc đó thử cảm nhận kỹ xem, liệu Vật Linh thứ gì đó cùng nguồn gốc với . “ Giang Khê dậy, qua ô cửa sổ về phía bờ. Những thửa ruộng ven sông lúa trĩu bông vàng óng, vài nông dân đang gặt lúa
“Chính là chỗ của ông cụ đó. “ A Tửu vội vàng cùng Bát Bảo, Kim Bảo, Hoa Lí ríu rít kể cảnh tượng mà chúng thấy khi tìm hiểu đó, còn kể cả chuyện gặp chủ nhân cũ của Đào Ông trong thôn
Lý Thu Bạch cũng nhớ tới gia đình đó: “Không Trần Tú thế nào ? chỉ luật sư giúp con cô đòi tiền bồi thường. “
“Mọi chuyện đều cả. Cô bé nhận tiền về nhà phẫu thuật tim, bây giờ sức khỏe hồi phục và trường học . “ Giang Khê từng nhận tin nhắn của Trần Tú. Cô bé kể rằng cô khi điều trị thì tinh thần định hơn, hiện đang ở nhà với bà nội, họ hàng trong thôn giúp đỡ chăm sóc. Giờ cô bé chỉ chuyên tâm học hành để thi đại học, đợi trường sẽ đón và bà nội đến ở cùng để tiện bề phụng dưỡng
Nghe xong, Lý Thu Bạch mỉm : “ là một cô bé hiểu chuyện và chí tiến thủ. “
“Cậu cũng . “ Giang Khê tiện thể khen một câu
Lý Thu Bạch thì ngẩn , khóe miệng bất giác cong lên. Đây là đầu tiên khen chí tiến thủ và hiểu chuyện. Chị Giang thật
Giang Khê gì thêm, tiếp tục dõi mắt về phía mặt sông. Hai ba tiếng , thuyền sâu vùng núi non bao bọc, bóng dáng thôn làng cũng dần biến mất. Cây cỏ bốn bề um tùm, mặt nước sẫm , toát một vẻ âm u, lạnh lẽo
Nếu vì Chiết Chiêm quá lợi hại, Giang Khê thật dám sâu chốn rừng thiêng nước độc . Cô khẽ huých tay Chiết Chiêm: “Nếu nguy hiểm, gánh đấy nhé. “
Chiết Chiêm “ừ “ một tiếng: “Đừng sợ, gì nguy hiểm . “
“Hy vọng là . “ Giang Khê địa thế phía ngày một dốc lên, dòng sông càng lúc càng chảy xiết, khung cảnh xung quanh cũng dường như phức tạp hơn. Cô lo thuyền sẽ va đá ngầm nên bước tới cạnh Lý Thu Bạch: “Lý Thu Bạch, nếu khó quá thì chúng về. “
“Nước ở đây sâu, vẫn , chỉ sợ phía thác lớn thôi. “ Lý Thu Bạch thấy tiếng nước ầm ầm vọng từ xa, đoán rằng phía thác nước hoặc một đoạn sông độ chênh lệch mực nước lớn
“Cứ xem , thì về. “ Giang Khê căng thẳng về phía . Khi thuyền từ từ lượn qua một khúc cua, họ liền thấy một ngã ba sông hiện . Một nhánh sông tương đối bằng phẳng, nhánh còn thêm một nghìn mét thì nối với một khe núi, nước từ ào ào đổ xuống, tạo thành một thác nước cao hơn chục mét, dài chừng năm mét
“Ngã ba sông hình chữ Y. “ Giang Khê bản đồ, nhưng đó hề đánh dấu địa điểm . “Không thể lên phía thác nước , chỉ thể dọc theo nhánh sông còn xem . “
Chiết Chiêm đăm đăm về phía ngọn thác, trong đầu bỗng lóe lên những mảnh ký ức vụn vặt. Dòng nước khổng lồ ngập trời cuồn cuộn ập tới, khiến đầu óc choáng váng, theo là cảm giác ngạt thở đến c.h.ế.t chìm đáy nước
“Chờ một chút. “ Anh vươn tay giữ lấy tay Giang Khê
“Sao ? “ Giang Khê cảm nhận bàn tay Chiết Chiêm lạnh toát. Cô , phát hiện gương mặt vốn luôn lạnh lùng điềm tĩnh của bỗng thoáng nét hoảng hốt, sắc mặt chút tái nhợt, trông khỏe ”
“Cô vội đỡ xuống ghế sô pha bọc da, lo lắng hỏi: “Anh thấy khỏe ở ? “
Chiết Chiêm xuống, khẽ đáp: “Lúc thấy con thác đó, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng ngập trong nước, hình như còn cả một nơi tối đen như mực. “
“Là con thác đó ? Có khi nào . rơi từ đó xuống ? “ Giang Khê chợt nhận khả năng , bèn giục Lý Thu Bạch tìm ngay một chỗ nào đó gần đây thể cập bờ
“Được , để xem thử. “ Lý Thu Bạch cho thuyền chạy về phía . Hai bên bờ sông đều là vách đá dựng , cao ít nhất hơn chục mét, cách nào leo lên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-154.html.]
“Để xem. “ Chiết Chiêm bước khỏi khoang thuyền, ngước vách đá trơn láng cao cả chục mét. Anh túm lấy một cành cây rủ xuống, nhẹ nhàng bật nhảy lên, rút thanh kiếm dài bên hông phát quang bụi cỏ rậm rạp cao quá đầu , khó khăn lắm mới tiến đến chỗ con thác
Phía con thác là một bãi đá cuội hỗn loạn nước sông bào mòn, dòng nước bên trong chảy xiết và lạnh buốt thấu xương
Chiết Chiêm men theo dòng nước về phía một lúc, cánh rừng mỗi lúc một rậm rạp, gần như che khuất cả bầu trời, tối om như thể đêm buông xuống
hề sợ hãi, vẫn tiếp tục tiến sâu hơn. Đi một đoạn, chân bắt đầu ngập trong nước, mực nước dần dâng cao. Trong làn nước tù đọng vô rắn rết, đỉa và xác động vật đang phân hủy
Nước từ thế ? Chiết Chiêm quanh bốn phía nhưng tìm nguồn nước, cũng chẳng thấy bất cứ thứ gì hoa văn đồ đằng giống của . Anh rút kiếm định bụng c.h.é.m vài cây để kết bè, thì đúng lúc , giọng của Giang Khê mơ hồ vọng lên từ chân thác
“Trời âm u quá, hình như sắp mưa , mau đây ! “ Ở mặt nước giữa lúc mưa to gió lớn nguy hiểm, Giang Khê chỉ thể hối hả giục Chiết Chiêm về
Chiết Chiêm lưỡng lự cánh rừng đen kịt, nơi dường như một dòng nước lũ thể phun trào bất cứ lúc nào. Sau một hồi cân nhắc, quyết định trở thuyền, Giang Khê gặp bất cứ chuyện gì
Đợi thuyền, Giang Khê liền quan tâm hỏi han tình hình
“Bên trong là nước, thuyền thì sâu hơn . “ Chiết Chiêm vẫn thử một nữa
“Chúng rời khỏi đây , cứ tiếp xem phía đường nào . “ Giang Khê bảo Lý Thu Bạch lái thuyền dọc theo nhánh sông lúc nãy. Đi chừng nửa tiếng, họ phát hiện phía một hồ chứa nước cực lớn, hai bên bờ lờ mờ thể trông thấy vài thửa ruộng và những con đường mòn
“Chị Giang, gần đây chắc là làng, chúng hỏi thử xem. “ Lý Thu Bạch lái thuyền về phía , qua hồ chứa nước rộng lớn thì quả nhiên thấy nhà cửa của một thôn xóm. Anh cho thuyền cập bờ, cả nhóm men theo mấy phiến đá xanh dùng để giặt giũ bước lên bờ
A Tửu dắt theo Bát Bảo chạy đến cửa một ngôi nhà xa, vịn hàng rào tre cất tiếng gọi lớn: “Có ai ở nhà ạ? “
Một bà cụ trạc bảy mươi tuổi từ trong căn nhà ngói kiểu cũ tối tăm bước . Thấy nhóm Giang Khê, bà sững sờ, cất giọng hỏi bằng một chất giọng địa phương lạ lẫm: “Các cô các từ đến? Tìm ai ? “
“Dạ, chúng cháu từ thành phố Dung đến đây ạ. Bọn cháu ngang qua, thấy ở đây ở nên ghé xem. “ Lý Thu Bạch chỉ tay về phía chiếc thuyền đậu cạnh hồ chứa nước, “Bọn cháu thuyền đến ạ. “
Bà cụ kinh ngạc đến ngây , đôi mắt vốn trĩu nặng vì tuổi tác cũng căng : “Thành phố Dung á? Ôi dào, ở tỉnh bên cạnh cơ mà, chỗ chúng là thành phố Lâm, cách xa lắm đấy. “
“Đã đến thành phố Lâm ? “ Giang Khê xem bản đồ, thượng nguồn sông Nam Giang đáng lẽ dẫn đến núi tuyết, tại nhánh rẽ đưa họ đến tận thành phố Lâm?
“Chỗ chúng thuộc khu vực giáp ranh giữa thành phố Lâm và hai tỉnh khác. “ Bà cụ chỉ tay về phía con đập: “Bên là thành phố Khê, còn hướng các cô đến thuộc về một thành phố khác. “
Nói xong, bà A Tửu và Kim Bảo bụ bẫm, cả Bát Bảo xinh xắn, đứa nào đứa nấy đều chăm sóc , là những đứa trẻ sung sướng. “Mấy đứa nhỏ thế mà các cô các đưa xa thế gì? Chỗ chúng là vùng núi hẻo lánh, ít khi ngoài đến lắm. “
“Bọn cháu thấy một con thác ở phía , tìm đường lên thượng nguồn của nó ạ. “ Giang Khê hỏi bà cụ: “Bà ơi, bà đường lên đó ạ? “
Bà cụ lắc đầu, cả đời bà xa nhất cũng chỉ đến thị trấn huyện và thôn bên sông. “Chắc là mấy ông già thì , nhưng mà thôn bên đám tang, mấy ông ăn cỗ cả , xong việc mới về. “
"