Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-08-20 03:45:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu trở thành một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, đặc biệt là những lúc mồ hôi tuôn rơi sân bóng, dáng vẻ phóng khoáng tự tại, nổi bật hơn , tựa như một ngôi rực rỡ, chói sáng mà đầy cuốn hút.
Giang Khê, bà nội Tô và Tô Liêm đều thấy ảo cảnh . Hai con bà nội Tô cảm thấy Tô Thanh trong ảo ảnh trông thật vui vẻ, tràn đầy sức sống, chẳng hề nặng nề, u uất như thường ngày, đúng là dáng vẻ căng tràn nhựa sống của một thiếu niên.
Còn Trương Lung theo phản xạ cau mày: “Toàn những thứ sa ngã! “
Chàng thiếu niên tóc bạc lạnh lùng hai vợ chồng: “Nó thích cuộc sống như . “
“Cứ cái gì cũng thích sẽ chỉ hại nó thôi. Bài vở mới là quan trọng nhất, thi đỗ một trường đại học mới là quan trọng nhất. “ Trương Lung nay từng ủng hộ Tô Thanh tham gia những hoạt động bên ngoài đó, trong mắt bà , đấy chỉ là lãng phí thời gian. Học, cày đề và thi đỗ trường danh tiếng mới là con đường đúng đắn duy nhất!
Giang Khê cứ ngỡ khi chứng kiến và dày vò lâu như , ít nhất Trương Lung cũng nhận sai lầm của , nhưng xem bà vẫn cố chấp và độc đoán như thế.
“Đó chỉ là bà cho là . Trong cuộc đời còn nhiều chuyện quan trọng và đáng hơn thế. “
“Có cái gì quan trọng hơn việc học và tiền đồ chứ? “ Trương Lung hề cảm thấy sai. Tất cả những gì bà là để con trai một tương lai hơn, chăng là nên đánh nó, đánh thì nó tự sát.
“Đến các còn chịu nổi, tại nghĩ nó thể? Hay các cho rằng nó đáng gánh chịu những điều đó? “ Giang Khê vặn . “Kể cả nó thể chịu đựng, kể cả nó thành công, bà nghĩ nó sẽ hận bà ? “
“Sao thể? là nó, tất cả là vì cho nó. Học hành là con đường duy nhất để những bình thường như chúng đổi đời. “ Trương Lung thì thào lặp . “Nó sẽ hận , là vì cho nó mà. “
“Bà chắc chứ? “ Giang Khê hình ảnh màn sương đen. Tô Thanh vì đam mê bóng rổ mà từ một học sinh trở thành vận động viên chuyên nghiệp, thường xuyên tham gia các giải đấu và giành thứ hạng cao.
Mà cha, mới của , trận đấu nào cũng mặt để ủng hộ, để cổ vũ cho : “Con trai, con là giỏi nhất! “
Nghe thấy tiếng cổ vũ của ba , Tô Thanh nheo mắt , để lộ hàm răng trắng bóng, tự tin vẫy tay tiếp tục thi đấu. Trận đấu kết thúc, ôm cúp chạy đến đưa cho ba : “Ba xem , chúng thắng ! “
“Con trai giỏi quá! Con là niềm tự hào của ba ! “ Ba cẩn thận lau mồ hôi cho , “Lau con, đừng uống nước đá ngay, hại bao tử đấy. “
“Có mệt ? Người khó chịu chỗ nào ? Có mát-xa một chút con? “
“Tối nay con hẹn với đồng đội ? Nếu thì để ba mời cả đội ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng nhé. “
Tô Thanh thoải mái tựa ba: “Ba , cảm ơn hai , cảm ơn vì luôn ủng hộ con. “
“Nói ngốc gì thế? Bọn là ba của con, con gì bọn đều ủng hộ, trừ những chuyện phạm pháp thôi. “
Sự bao dung và những lời động viên ngớt của ba tiếp cho dũng khí để theo đuổi ước mơ. “May mà ba tâm lý. Con một đứa bạn trong đội, ba nó phản đối ghê lắm, bắt nó nghỉ đội để về thi công chức, thi giáo viên. Họ còn lập một thời gian biểu nghiêm ngặt, mấy giờ sáng dậy, mấy giờ ngủ, ăn cơm trong bao lâu, về nhà trong bao lâu, chính xác đến từng giây, mà phát sợ. “
“Nếu con mà ba như , chắc con phát điên mất. “ Lớn lên trong vòng tay yêu thương ấm áp, Tô Thanh thực sự dám tưởng tượng cuộc sống trong một gia đình như thế sẽ ngột ngạt đến mức nào.
“May mà ba như . “ Tô Thanh thầm nghĩ, nếu gặp kiểu cha áp đặt đó, chắc chắn sẽ hận họ.
Tô Liêm và Trương Lung sẽ “hận “, sắc mặt tức thì trắng bệch. “Đó đều là giả, ba nó là chúng . “
“Phải, cho nên nó hận các . ơn sinh thành dưỡng dục khiến nó thể phản kháng tổn thương các , cuối cùng chỉ thể chọn cách tự kết liễu. “ Chàng thiếu niên tóc bạc dứt lời, màn sương đen xung quanh khẽ động, giấc mộng mà dệt nên cho Tô Thanh tan biến. Thay đó là hình ảnh Tô Thanh trơ trọi giữa một sa mạc hoang vu.
Bốn bề vắng lặng, chỉ nỗi hiu quạnh đến tang thương “Tô Thanh chút luyến tiếc giấc mộng , nó thật ngọt ngào, thật hạnh phúc.
suy cho cùng, đó cũng chỉ là một giấc mộng.
Hắn cúi đầu lớp băng gạc quấn cổ tay, khẽ thở dài. Cơ thể rã rời, mệt mỏi, lê những bước chân vô định về phía .
Thiếu niên tóc bạc chợt xuất hiện bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Cậu ?”
“Tớ ” Tô Thanh thiếu niên bằng ngọc, hiện diện bên cạnh ngay khi tự sát. “Cậu cần khuyên tớ , tớ về ”
Thiếu niên tóc bạc đáp: “Bọn họ đang chờ tỉnh ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-176.html.]
Tô Thanh chỉ lắc đầu, tỉnh chút nào.
Thay vì tỉnh để đối mặt với ba , thà rằng cứ ở nơi còn hơn.
Cậu phóng tầm mắt hoang mạc tăm tối vô tận phía , một nụ nhẹ nhõm lâu xuất hiện bất chợt nở môi.
Tan biến cũng , c.h.ế.t cũng , cũng , miễn là về.
Từ nhỏ đến lớn.
Khi bạn bè đồng trang lứa còn đang say ngủ, dậy sớm học thuộc thơ Đường.
Khi bạn bè đồng trang lứa đang vui vẻ chơi cầu trượt, ru rú ở nhà tập chữ, học thuộc công thức.
Khi bạn bè đồng trang lứa rúc lòng ba nũng nịu, oằn lưng cõng chiếc cặp sách còn nặng hơn cả , bắt đầu hành trình các lớp học thêm.
Khi các bạn học khác đang chơi game, chơi bóng rổ, tham gia đủ hoạt động ngoại khóa, ôm những tập đề thi dày cộp tham gia đủ loại kỳ thi, mà còn bắt buộc giành hạng nhất. Cậu gì chuyện tài giỏi đến mức nào cũng đầu ?
Sự kỳ vọng đè nặng của ba khiến Tô Thanh kiệt sức, nó giống như một ngọn núi khổng lồ, đè đến thở nổi.
Cậu tiếp tục sống một cuộc đời như nữa.
Cậu tự do, giải thoát.
Thiếu niên tóc bạc hỏi: “Cậu hận họ ?”
Tô Thanh ngẫm nghĩ một lúc, nặng nề gật đầu. Hận chứ.
Những lúc mệt mỏi, những lúc ép buộc, những lúc thể nào thở nổi.
Có đôi lúc thậm chí còn ao ước, giá như là con của họ.
Giá như sinh trong một gia đình bình thường hơn, một gia đình lẽ sẽ yêu thương nhiều hơn một chút.
Như , chắc hẳn sẽ mệt mỏi đến thế .
Nhìn thấy cái gật đầu của con trai, Trương Lung sụp đổ!
Con trai hận bà.
Con trai bà thực sự đang hận bà.
Bà chẳng qua chỉ con ưu tú hơn một chút, giỏi giang hơn bà một chút, để nhiều sự lựa chọn hơn trong cuộc sống.
Bà chỉ mong con thành tài, giống như ba bà ngày kỳ vọng ở bà.
Bà là con gái duy nhất, ba bà đặt hết hy vọng lên vai bà, mong bà hóa rồng để đổi phận gia đình.
Bà vật lộn hơn hai mươi năm, từ một cô gái quê mùa trở thành giáo viên, một công việc định, tìm một chồng cũng công việc nhà nước như thế. Cứ ngỡ thoát khỏi bể khổ, nhưng núi cao còn núi cao hơn, giai cấp vẫn còn giai cấp khác.
Thế nên bà mới dồn hết tâm sức để bồi dưỡng con trai, cho nó trường hơn, tiếp xúc với giới thượng lưu, nên nghiệp lớn, thực sự thực hiện cú nhảy hóa rồng. Nào ngờ điều đó đổi lấy sự căm hận của chính con trai .
Nhìn con trai gật đầu dứt khoát như , chắc chắn nó hận bà lắm.
Giờ phút , Trương Lung còn giận vì con trai hận nữa, bà chỉ thấy thật vô dụng, thật bất tài.
Tại chuyện thành thế ? Bà thật sự sai ?
"