“Ngọc Nương sai, thực sự quá yếu đuối, năng lực chủ cuộc đời . “
Chắc là chuyện của Tô Thanh tác động ?
Giang Khê nuốt miếng canh trong miệng xuống, : “Không năng lực chủ cuộc đời , mà chỉ là quá khao khát sự công nhận của gia đình thôi. “
Lý Thu Bạch, luôn sống dựa sự hài lòng của cha và ông nội để ăn chơi trác táng, im lặng gật đầu. “Vì ngoại hình của , họ lúc nào cũng bài xích . cố gắng lấy lòng họ, cố gắng học văn hóa, nhưng dường như vẫn luôn một cách vô hình. “
Giang Khê nhớ những ngày đầu mới quen Lý Thu Bạch, luôn nhấn mạnh là dân “chính gốc “, luôn khác gọi bằng tên tiếng Trung
“Ba cũng thích dòng m.á.u của , nhưng vì qua đời nên ông đành đưa về nước. Ban đầu vui lắm, gần gũi ông , cho đến khi ông bắt học thơ cổ, học đạo, học văn hóa cổ điển. “
Lúc đó, cũng giống hệt Tô Thanh, ép học thuộc lòng thơ, học thuộc là phạt. Cha bao giờ quan tâm , bao giờ để ý mệt . Ông chỉ cần kết quả, chỉ cần thể lấy lòng ông nội là
“Lúc nhỏ chẳng hiểu gì cả, chỉ lời ông . Lớn hơn một chút mới hiểu , ông chỉ xem như một công cụ để lấy lòng ông nội. Chỉ cần ông nội vui, ông sẽ thêm một khoản lợi, thể chia thêm một phần gia sản. “
“Hồi ghét những thứ đó, nhưng dần dần chúng như ăn sâu máu, cũng thể thuận miệng ngâm thơ. “ Lý Thu Bạch cũng hiểu quen dần với việc đó, rõ ràng ban đầu chán ghét
Có lẽ là vì thật sự công nhận, cũng lẽ là vì bản sớm đầu hàng phận
Được ăn sung mặc sướng, một kẻ ngốc ăn chơi trác táng, thích thật đấy chứ. Phản kháng sẽ ông nội và ba vui, bữa cơm cũng chẳng ăn ở
Lý Thu Bạch phản kháng, đổi, nhưng đủ can đảm để gánh chịu hậu quả. Cậu màn mưa ngoài , thở dài một đưa tay lau mặt: “Chị Giang, coi như em gì hết nhé. “
Hôm nay chắc đầu óc vấn đề , kể cho chị Giang những chuyện thầm kín chứ?
Lần , Giang Khê giả vờ thấy như . Cô đặt bát canh xuống, nhẹ nhàng với : “Cậu cho chị cảm giác gì ? “
Lý Thu Bạch ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ
Giang Khê cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt: “Cậu giống như một con diều, trông vẻ tự do, vô lo vô nghĩ, nhưng điểm tựa, mục đích, chỉ bay theo chiều gió. Ba chính là sợi dây, còn ông nội là cầm dây. Tất cả trong nhà đều đồng tiền của ông nội giật dây. “
Lý Thu Bạch tự giễu, cảm thấy ví von thật đúng
“ cho dù là con diều điều khiển, nó vẫn thể bay , chỉ cần . “ Giang Khê cảm thấy Lý Thu Bạch ngốc, chỉ là quen với việc cả nhà cùng nịnh nọt ông nội, sống bằng tiền của ông nội. Thói quen một khi hình thành thì khó đổi, vì cần tự suy nghĩ thông suốt và sẵn sàng bước khỏi vùng an
Lý Thu Bạch ngây : “Em . thể ? “
“Tại ? Chỉ cần . “ Giang Khê ngừng một lát, “Nếu cảm thấy thể hòa nhập, thể sự công nhận thật sự, thì đừng ép buộc nữa. Chi bằng hãy điều gì đó mà bản thực sự . “
Lý Thu Bạch ngập ngừng hỏi: “Điều em ư? “
Giang Khê khẽ “ừ “ một tiếng: “Nếu ở nhà họ Lý, bao giờ nghĩ gì ? “
Lý Thu Bạch gật đầu: “Lúc nhỏ em từng nghĩ đến. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-182.html.]
Mẹ là bác sĩ, nhiều nước để cứu . Thuở nhỏ, thường ở bên , lúc đó từng ước ao cũng sẽ trở thành một bác sĩ cứu như
Chỉ là qua đời, theo ba về nước, ước mơ đó cũng đành gác
“Vậy thì bây giờ hãy nghĩ về nó, hãy điều . “ Giang Khê cảm thấy nhất thiết theo con đường hào nhoáng, cao sang mà cha vạch sẵn, chỉ cần vi phạm pháp luật, gì cũng . “Hãy lắng trái tim , điều , theo đuổi điều thực sự đam mê. “
Cậu cần là một đóa hoa, cần là một cái cây to lớn. Cậu thể là một ngọn cỏ dại, cũng thể là một chú côn trùng ”
“Hãy lắng trái tim, điều
Sống với đam mê của chính
Giang Khê khẽ mỉm , bụng bảo : “Cũng còn chút lương tâm. “
Mưa thu lất phất, hoa rụng đầy sân. Từng cơn gió lạnh thổi qua, tiết trời mang đậm thở cuối thu
Trên đường về, Giang Khê mua một chiếc áo khoác dệt kim nhuộm chàm in hoa. Khoác lên , cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Giờ phút , cô đang nhàm chán trong phòng của homestay, nhâm nhi tách nóng, tận hưởng cảm giác yên bình, thư thái
A Tửu ôm ly nóng, sorột soạt uống từng ngụm nhỏ, ngừng liếc mắt về phía cầu thang. Chiều nay, khi Giang Khê khuyên nhủ, Lý Thu Bạch về phòng biệt tăm biệt tích. A Tửu lo, đang lén lút một trong đó nữa
“Giang Giang, nếu em lén thấy , liệu giận mà mua đồ ăn ngon, đồ chơi cho em nữa ? “ A Tửu ngập ngừng, nhưng vẫn xem
Giang Khê vẫn đang chăm chú lật xem tài liệu về chữ đồ đằng lấy từ chỗ Tô Hà, cô đáp mà thèm ngẩng đầu: “Vậy thì đừng . “
“ lỡ tức đến ngất xỉu thì ? “ A Tửu vẫn yên tâm
“Vậy thì . Lẽ nào chút đồ ăn thức uống còn quan trọng hơn ? “ Giang Khê thấy nó cứ ríu rít mãi bên tai thì đành thúc giục
Đương nhiên là bằng ! A Tửu hạ quyết tâm, xoay chạy tót lên lầu. Nó ghé mắt tấm kính cửa, thấy Lý Thu Bạch đang ngủ giường thì rón rén lẻn , chui tọt chăn của
“Đại ngốc, em đến tìm đây! Lông chân dài ghê á. “
Lý Thu Bạch giật b.ắ.n : “A! Nhóc con , chui chăn gì thế! Giở trò lưu manh ! “
Nghe động tĩnh lầu, Giang Khê bất giác cong môi. Có A Tửu cùng, chuyến chắc sẽ tẻ nhạt
Cô tiếp tục xem xét các hình vẽ đồ đằng. Bộ lạc của nhà chồng Tô Hà đây và bộ lạc nhà chồng Ô Ninh vốn quan hệ họ hàng, chỉ cách vài ngọn núi nên đồ đằng của họ khá tương đồng, đều chuộng dùng hình ảnh mặt trời, cây cối và thần điểu để biểu đạt ý nghĩa cầu phúc
Tất cả đều đơn giản, thể so với sự phức tạp của những hình vẽ thanh kiếm của Chiết Chiêm, mảnh đồng tấm bản đồ. Chúng chẳng mấy giá trị tham khảo. Giang Khê thấy đau đầu: “Không những thứ Trương Lung mang tới giống thế . “
“Giống cũng . Nếu thật sự , thể tự núi đến thác nước xem , “ Chiết Chiêm lên tiếng
“Thác nước? “ Bách Tuế đang ngẩn ngoài cửa ngắm mưa bỗng đầu , “Là thác nước ở trấn Thanh Sơn ? “
"