Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-11-08 11:35:40
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy dáng vẻ đó của nhóc, Tô Đường cảm thấy bộ dạng của đáng yêu c.h.ế.t , đưa tay xoa đầu , nghĩ đến chỉ cho mặt lạnh xoa đầu, liền sửa nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc một chút.
Tuyên Tử trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng cũng gì, vì nhân hạt sen của chú thỏ trắng ăn ngon quá, mịn mịn, mềm mềm, cắn một miếng là lan khắp miệng, điều, khi ăn , mới phát hiện mùi vị giống những khác .
“Trong còn gì nữa ạ?” Tuyên Tử ăn xong hỏi: “Không giống với khác .”
“Đương nhiên giống , trong đó còn bỏ thêm chút hoa quế, tăng thêm vị ngọt.”
Tuyên Tử khẽ gật đầu, đưa tay lấy chú vịt nhỏ, Tô Đường ngăn .
“Trẻ con ăn đồ ngọt nhiều , con ăn thử cái .” Tô Đường cầm viên tròn xanh biếc lên.
Tuyên Tử nghĩ một chút, lời, bỏ qua chú vịt nhỏ, cầm viên tròn xanh lên, cắn một miếng, để ý, nước cốt gà bên trong chảy hết . Tuyên Tử vội vàng l.i.ế.m môi, lãng phí chút nào.
Tô Đường lấy khăn tay lau cho nhóc, : “Cứ từ từ mà ăn, còn nhiều mà.”
Tuyên Tử chợt dừng , liếc Tô Đường, trong ánh mắt chút biến hóa là lạ.
Thấy Tuyên Tử ăn cũng tới , thời cơ đến, Tô Đường giảo hoạt, hỏi: “Hôm nay con theo ngoài ?”
Tuyên Tử nghẹn.
“Con gì, tức là thừa nhận.” Tô Đường hỏi: “Vậy vì con theo dõi ?”
Tuyên Tử nuốt miếng bánh cuối cùng, mím môi .
Tô Đường với ngón tay : “Người , bắt tay ngắn, cắn miệng mềm, con ăn đồ , trả lời câu hỏi của chứ?” (Ý là ăn, nhận đồ của , thì khó mà cư xử công bằng, nghiêm minh .)
Tuyên Tử ngẩng đầu, trợn trừng đôi mắt to tròn, cố tình ép con ăn ?!
Người phụ nữ , gian xảo!!!
Tô Đường tiếp tục tủm tỉm : “Ta còn á, ban nãy con dối mà, để cụ nội và cha con con dối, liệu …” ôi chà chà, nàng thật sự tà ác!!!
Quả nhiên, Tuyên Tử biến sắc, gần như van xin, : “Người đừng cho họ mà.”
Tô Đường nhướng mày: “Vậy con nên thật .”
Tuyên Tử rũ mí mắt xuống, một lúc lâu mới : “Có thanh niên đến tìm , bảo chờ bên ngoài, vì thế con mới cùng theo.”
“Nên là…” Tô Đường nghĩ một chút, dở dở : “Nên con nghĩ rằng hồng hạnh vượt tường, nên con giúp cha mặt lạnh của con theo dõi ?”
Cha mặt lạnh ? Tuyên Tử u oán liếc Tô Đường một cái.
“Vậy đó vì con dối để giấu giúp ?”
Tuyên Tử vẫn trầm mặc như cũ, một lúc lâu mới : “Vì con để mất dấu hai .”
ậu vốn cho rằng thể đuổi kịp, nhưng bọn họ quá nhanh, ngoài đường ngựa xe như nước, chỉ một thoáng thấy bóng , lung tung một vòng, vẫn thấy liền đầu định về phủ, ai ngờ tìm thấy đường về, cuối cùng loanh quanh một hồi mới tìm đường.
Tuyên Tử giận dữ : “Không chứng cứ rõ ràng, thể bừa , nếu cụ nội sẽ vui, sẽ chê con phiền phức.”
Thì là thế, thằng bé sợ chọc lão thái thái vui, nên mới giấu , chấp nhận chịu phạt. Nghe thì vẻ hoang đường, nhưng Tô Đường thể hiểu tâm tư của Tuyên Tử, nhóc sợ lão thái thái, sợ sai sẽ khiến lão nhân gia sinh lòng ghét bỏ. Một chạy ngoài chơi cùng với việc buông lời dèm pha căn cứ, thì việc thứ hai rõ ràng là tệ hơn rát nhiều, huống chi, hai là đồng phạm nữa.
Nhìn bộ dạng cúi đầu của Tuyên Tử, hiểu Tô Đường cảm thấy đau lòng: “Có con sợ bà nội ?”
Tuyên Tử lên tiếng.
Tô Đường : “Thật , bà nội quan tâm đến con.”
Tuyên Tử mím môi: “Phụ cũng ạ.”
“ con cảm thấy sự thật như thế, ?”
Tuyên Tử đáp.
“Thật đấy, buổi chiều, khi bà nội tìm con, liền vội vàng chạy đến. Lúc bước , vẻ lo lắng trong mắt bà nội rõ ràng, đến khi con về, tuy bà trách mắng, nhưng thấy bà nội thở phào một . Còn nữa, tuy bà trách phạt con, nghiêm khắc, nhưng cũng đều là vì cho con thôi.”
“Có thật ạ?” Tuyên Tử ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Tô Đường gật đầu thật mạnh: “Ta lý do gì mà lừa con chứ.”
Không lừa mới là lạ , còn lừa con ăn bánh của mà!
Tô Đường : “Còn nữa, giải thích cho con hiểu rõ, thanh niên hôm nay con thấy, là tiểu nhị cũ của cửa tiệm nhà , tới kinh thành mở cửa tiệm, đó, là mở cửa tiệm bán những món điểm tâm mà con ăn . Ta chỉ giúp xem xét cửa hàng thôi. Là tướng quân phu nhân, thể ngang nhiên ngoài , nên mới lẻn .”
Tô Đường vì giải thích với Tuyên Tử những chuyện , cũng nàng Tuyên Tử tin , nhưng con ngươi trong veo của nhóc, nàng cảm thấy nên gì đó. Tuy trong giả thật, nhưng dù cũng là thẳng thắn một chút, ? Tuy Tuyên Tử còn nhỏ, nhưng hiểu chuyện.
“Thật , Tuyên Tử con cũng ngoài chơi đúng ? Lần khi ngoài, sẽ đưa con cùng, ?” Khụ khụ, cánh cửa nhỏ đó khóa hẳn , nàng ngoài cũng tiện nữa, nên nghĩ cách khác thôi. Có điều, nàng đang lợi dụng Tuyên Tử , tội tội .
Ánh mắt Tuyên Tử lấp lánh, ấm ức : “Phụ cho con ngoài chơi.”
“Không , cha con cứ để chuyện!” Trẻ con mà, cho ngoài chơi một chút chứ, cứ giam trong nhà mãi ! Người cha mặt lạnh thật chẳng xứng đáng với chức vị gì cả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-20.html.]
Tuyên Tử tiện gật đầu đồng ý ngay, nhưng nỡ từ chối, đành rụt rè đồng ý: “Vâng.”
“Nếu , bây giờ con cho , con còn chán ghét nữa ? Con xem, mang đồ ăn tới cho con, còn đưa con ngoài chơi nữa, xét một phương diện nào đó, tình cảm của chúng còn thêm một bước nữa là cùng ăn vụng mà!”
Tuyên Tử toát mồ hôi.
Tô Đường tiếp: “Thật , con hiểu lầm , thích con mà. Ngày đó, là hừ với con, mà là hừ với cha mặt lạnh của con. Có điều, thật con cũng là thích mà, đúng ? Ngày đó khi con thỉnh an cũng vẫn còn , là vì cái hừ mới khiến con đổi suy nghĩ đúng ?” Lúc đó, Tuyên Tử mang ánh mắt tổn thương rõ rệt, thằng bé chỉ là một đứa trẻ nhạy cảm, lãnh đạm với , thì sẽ càng lãnh đạm hơn đối với !
Tuyên Tử cựa quậy , chịu trả lời.
Thật , Tô Đường đều đúng hết. Tuy Như Ý nàng mặt Tuyên Tử, khi gả cho Tống Thế An, nàng sẽ đối xử với nhóc, nhưng Tuyên Tử vốn thích Như Ý, nên cũng mấy tin tưởng lời nàng . Cậu nghĩ rằng, chỉ cần ngoan ngoãn, nhất định thể khiến vui lòng. Có điều, ngờ rằng còn thỉnh an, Tô Đường hừ lạnh với đầy vẻ khinh thường, vì thế một chút tâm tư nhỏ đó của nhóc lập tức nát vụn, cũng vì thế nhóc mới hành động như .
“Thật , cũng giống con, từ lúc còn nhỏ, mẫu qua đời , cho nên, hiểu tâm trạng của con. Vì đều thích , nên năng việc gì cũng đều cẩn thận. Có điều, con cần cư xử với như , lẽ thể thương con như ruột của con, nhưng nhất định sẽ đối xử tệ bạc với con!”
Nghe thấy hai chữ “ ruột”, Tuyên Tử rũ hai mắt xuống, còn một chút ấn tượng nào với mẫu của , cũng mẫu của rốt cuộc thương bao nhiêu. Từ khi bắt đầu trí nhớ, thì theo phụ , theo Lưu phó tướng sống qua ngày .
Hai vẫn đang câu câu chăng chuyện, hồn nhiên phát hiện đến lưng.
Nhìn hai một lớn một nhỏ, một một quỳ, trong lòng Tống Thế An nảy sinh một thứ cảm xúc khác thường — phản ứng của nàng, dường như vẻ kiên nhẫn với Tuyên Tử, ngờ…
Nhìn một góc hộp cơm lộ , Tống Thế An kinh ngạc. Hắn hiểu rõ tính cách Tuyên Tử, bà nội cho thằng bé ăn cơm, thằng bé tuyệt đối sẽ ăn một hạt cơm nào, nàng cách gì khiến thằng bé ăn chứ?
Tống Thế An ngạc nhiên.
Lúc , Tô Đường như linh cảm, ay đầu , Tống Thế An ở cửa liền giật hoảng hốt: “Huynh tới lúc nào ?”
Tuyên Tử thấy cha cũng kinh hãi, nhớ đến hộp cơm vẫn còn ở bên cạnh, là bắt tại trận nên vô cùng bất an.
Tống Thế An trả lời Tô Đường, chỉ với Tuyên Tử: “Cũng đủ thời gian , đưa con về phòng.”
Nghe , Tuyên Tử định lên, nhưng vì quỳ quá lâu nên lên cũng khó. Tô Đường thấy thế, liền vòng tay bế nhóc lên tự nhiên. Luồng ấm ập tới, ngửi mùi hương Tô Đường, Tuyên Tử thấy lưu luyến.
Tô Đường bế Tuyên Tử đặt lòng Tống Thế An, : “Mau bế con về , muộn quá , mau ngủ thôi.”
Tống Thế An từng bế Tuyên Tử, đột ngột tiếp nhận khiến tay chân luống cuống. Nhìn bộ dạng của , Tô Đường nghi hoặc: “Đừng là từng ôm con bao giờ nhé!”
Tống Thế An im lặng, lúc còn trong quân đội, quá bận rộn, quả thực là ít khi bế Tuyên Tử, đến khi Tuyên Tử lớn, , thì cũng từng bế nhóc bao giờ.
Tô Đường ném cho một ánh mắt khinh thường, : “Ta khinh bỉ bình thường , mà là khinh bỉ tận trong tim luôn ! Con mà còn bế!”
Nói xong, nàng bế Tuyên Tử thẳng cửa.
Tuyên Tử cũng ít khi bế, huống chi là phụ nữ bế, bởi , cảm thấy vô cùng mất tự nhiên khi bế thế . Có điều, luyến tiếc cảm giác mềm mại ấm áp , liền cố nén cảm giác mất tự nhiên, từ chối, một lát , còn vòng hai cánh tay nhỏ bé qua cổ Tô Đường nữa.
Tống Thế An đằng , thấy Tô Đường đường vui vẻ hớn hở thế , gì đó, nên gì.
Như là, nên để Tuyên Tử tự , thằng bé đủ lớn mà, để khác bế như nên. sắc mặt thỏa mãn của Tuyên Tử, mấy lời đó thể nào .
Chờ đến khi đưa Tuyên Tử về Sướng Tâm cư xong, Tô Đường các nha , ma ma đón thằng bé, nàng còn chuyện gì của nữa, liền chào Tuyên Tử một tiếng về.
Tống Thế An chuyện với Tuyên Tử nên ở .
Tuyên Tử thấy sắc mặt cha , nhỏ giọng : “Phụ , con ăn, nhưng là ăn cơm, chỉ ăn bánh thôi ạ. Mẫu , như thế cũng tính là trái lời cụ nội.”
Tống Thế An ngẩn , chợt hiểu ngay, hóa cô nàng tìm sơ hở trong lời của bà nội, cũng mệt nàng nghĩ chiêu để dỗ Tuyên Tử ăn.
“Không , ăn thì ăn thôi.” Tống Thế An xoa đầu Tuyên Tử, dịu dàng . Thật , cũng xót Tuyên Tử, chỉ là dám trái ý lão thái thái mà thôi, dù , cũng , vì Uyển Uyển nên lão thái thái vẫn luôn thích Tuyên Tử lắm.
Thấy Tống Thế An trách tội, Tuyên Tử thở phào một , : “Bánh mẫu ăn ngon lắm ạ, phụ , cũng ăn thử mà xem.”
Tống Thế An gì, bảo cô nàng bánh cho ăn ? E là khó.
“Có con thích nàng ?” Nhớ tới bộ dạng nhóc úp thể mềm mại của Tô Đường , Tống Thế An kìm liền hỏi.
Tuyên Tử nghĩ một chút, đáp: “Mẹ dài dòng một chút ạ.”
Tức là những mặt khác cũng tệ lắm, Tống Thế An hiểu ngay, điều, vẫn ngạc nhiên, Tuyên Tử nhạy cảm, bình thường trầm mặc ít , trong phủ Tướng quân, thằng bé chỉ thiết với thôi, còn đối với ai cũng lạnh như băng, thích đáp lời nhiều, dù là vị Như Ý ở Tây Uyển tới, rảnh rỗi cũng dụ dỗ chơi cùng thằng bé, nhưng thằng bé luôn hờ hững, cảm tình với cô nàng nhỉ?
Nhớ đến thái độ vô lễ, càn của Tô Đường, Tống Thế An khẽ nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng bình thường , chỉ cần thái độ của Tuyên Tử với nàng tồi, là đủ .
…
Hắn thêm với Tuyên Tử vài câu, thấy thằng bé ngủ , Tống Thế An mới phòng ngủ. Hắn đang định rửa mặt, thấy phòng trong tiếng , Tô Đường đang tắm. Tống Thế An tới bên bàn, cầm sách lật xem, chờ nàng tắm xong sẽ .
Vì thế, khi Tô Đường , liền thấy Tống Thế An đang ở đó, ánh nến phản chiếu, khuôn mặt tuấn tú của mang một vẻ trầm tĩnh đến lạ kỳ khiến Tô Đường mà ngẩn cả .
Tuy thừa nhần, nhưng mặt lạnh quả thực đúng là sắc cơm!
Tống Thế An ngẩng đầu thấy Tô Đường, cũng ngẩn . Tô Đường tắm xong, mặc áo ngủ màu trắng, khoác thêm một tấm áo choàng màu xanh nhạt, mái tóc đen búi lỏng, cài một cây trâm ngọc, trong vẻ mệt mỏi nét riêng. Không hiểu , hình ảnh cũng nghĩ tới bốn chữ “Phù dung hé nở”. Vì nước ấm bốc lên, khiến sắc mặt nàng cũng hồng hào, môi đỏ ướt át khiến cắn một cái.
Nhớ đến đêm hôm đó, cái miệng nhỏ nhắn phát những âm thanh mất hồn, Tống Thế An cảm nhận rõ ràng cái thứ “đồ chơi” ở phía bắt đầu phát triển đến thể kiềm chế …