Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:59:11
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần hai mươi ngày ngủ cùng giường, Tô Đường sớm quen với sự tồn tại của đàn ông , hiện giờ ngủ một , đúng là khó ngủ. Nàng lăn qua lộn cũng ngủ , trong đầu khỏi tính toán.

Chuyện hôm nay, nếu là đuối lý thì ở phía mặt lạnh, tuy nàng cũng oan uổng, chuyện đó cũng đều do hiểu lầm, nhưng mà, xuất môn mở tiệm thì đúng là nàng lừa . Lại , nhiều ngày nay sống chung với , quả thật mặt lạnh cũng giống lúc , còn vẻ lạnh lùng cao ngạo trong ấn tượng của nàng nữa, mà trở nên gần gũi tình cảm hơn, hơn nữa, đối xử với thật sự cũng thể là tệ . Nhớ những lời lúc , giống như… giống như là thật sự sống cùng

Vậy thế nào đây? Đi dỗ ?

Lỡ lờ thèm để ý đến thì bây giờ?

Liệu kỳ cục lắm ?

Thôi, nên thì hơn.

À… chờ ngày mai tính tiếp .

Tô Đường ở đây trằn trọc, thì ở bên Tống Thế An cũng chong đèn cả đêm sách — cách nào khác cả, quen ôm mềm mại ngủ , giờ ngủ một quả thực quen.

Vì thế, hai ở hai nơi đều tự mất ngủ, đêm dài lâu trôi…

Ngày hôm , lên triều về Tống Thế An liền lão thái thái gọi tới viện Phúc Thụy.

Hôm qua ồn ào như , lão thái thái cũng sớm , nhưng coi là chuyện gì lớn, vì Triển Dịch Chi hai gặp chút chuyện nhỏ đường nên cãi cọ thôi. Nếu là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ nhanh chóng vấn đề gì nữa, ai ngờ sáng sớm nha tới báo, là đêm qua hai chia phòng ngủ, thì việc nhỏ nữa .

“Tối hôm qua bận việc công nên ngủ ở thư phòng ?” Lão thái thái nhấp ngụm thơm, chậm rãi hỏi.

Tống Thế An rũ mắt đáp: “Vâng.”

“Vậy đêm nay còn bận ?”

“Còn ạ.”

Lão thái thái dù cũng một tay nuôi lớn lên, bộ dạng của liền ngay chuyện thật sự nhỏ, nếu , cũng sẽ chỉ ậm ừ gì. Đây là biểu hiện dối nhưng cũng thẳng . Mà nếu thẳng, đương nhiên còn ẩn tình khác.

Lão thái thái uống thầm cân nhắc xem xảy chuyện gì. chuyện của ba bọn họ thật sự cũng khác thường, vô lý, dù bà dày dạn kinh nghiệm thấu sự đời, thì cũng đoán là chuyện gì.

Có điều, cháu của bà, bà hiểu, từ nhỏ vô duyên vô cớ mà nổi giận . Hôm qua phát hỏa lớn như , lẽ cháu dâu phạm sai lầm lớn gì đó khiến khó thể chịu đựng . Nghĩ , bà liền tính bóng gió xa gần xem .

Lão thái thái đặt chén xuống, nhẹ giọng : “Thế An, phụ nữ chuẩn mực của phụ nữ, nên cháu dâu phạm sai lầm gì mà cháu chấp nhận , thì cứ nghiêm túc chấn chỉnh một phen. Lúc nàng xuất đầu lộ diện quen , cũng khó tránh khỏi hiểu những quy củ mà thế gia vọng tộc nên .”

Tống Thế An , hai mắt nâng lên, thẳng sắc mặt lão thái thái, gì đó, nhưng lão thái thái xong nhắm mắt dưỡng thần, nhận nửa phần thật giả vui buồn nào cả.

Chẳng lẽ bà nội ? Chắc là , hôm qua Dịch Chi tới đây, nhanh chóng giải thích chuyện còn kịp, chắc chắn sẽ linh tinh mặt bà nội. Như thế là ý gì? Chẳng lẽ bà cũng bất mãn với Tô Đường? Hay là… chỉ là… thử thôi?!

Tống Thế An mím môi nghĩ nghĩ , một lúc lâu mới trả lời: “Cháu hiểu ạ. Thực nàng cũng phạm gì lớn, chỉ là vì cháu thấy nàng ngoài quá thường xuyên để ý tới việc nhà, nên mới khẽ khiển trách nàng thôi ạ.” Nói xong thấy buồn bực, còn gỡ tội cho nàng nữa.

Lão thái thái một lúc lâu đáp, suy nghĩ độ thật giả trong lời của , đó mới : “ là nàng ngoài quá thường xuyên, nhưng nàng bận tâm tới việc nhà thì là oan cho nàng. Nàng gả tới đây cũng một thời gian, xem nàng xử lý việc , tiền bạc trong nhà cũng dần nhiều hơn, thấy nàng coi như quản lý phương pháp.”

Thấy lão thái thái khen nàng, Tống Thế An buông lỏng hơn, nhưng cũng dám bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ : “Vậy thì , nhưng ngoài du ngoạn nhiều quá cháu cũng thể quá dung túng , tính cách nàng vốn ngang bướng, khó trách việc mất thể thống!”

Lão thái thái liền mở mắt, tia sắc bén thoáng lướt qua nhưng nhanh biến mất: “Thế An, bà hỏi cháu, vợ cháu so với Uyển Uyên thì thế nào?”

Đột nhiên thấy cái tên , cơ thể Tống Thế An chấn động: “Bà nội…”

Lão thái thái khẽ : “Cháu vợ cháu tính cách ngang bướng, Uyển Uyển thì thế nào? Cháu vợ cháu khó tránh khỏi mất thể thống, còn nàng miêu tả thế nào?”

Nhớ sự kiêu ngạo đến tận trời của Uyển Uyển năm đó, Tống Thế An á khẩu trả lời .

“Thế An , bà nội trong lòng cháu vẫn nhớ thương Uyển Uyển mãi quên, nhưng cháu rằng, nàng là vợ , hơn nữa cũng qua đời lâu ! Tuy rằng sống mãi mãi tranh với chết, nhưng bà nội thấy cháu vì một phụ nữ như mà thờ ơ với vợ !” Không lão thái thái nhớ tới chuyện gì, càng về giọng càng buồn hơn: “Thế An, lúc cháu dung túng một Uyển Uyển như , giờ thể khoan dung cho một Tô Đường như thế ? Làm thế, là bất công với nàng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-49.html.]

Nghe bà , tim Tống Thế An như nghẽn . Hắn ngờ bà nội mặt vì Tô Đường như thế, càng ngờ bà so sánh hai với , thậm chí còn cả câu “ sống tranh với chết” — năm đó, ông nội cũng vì trong lòng một qua đời, nên mới thờ ơ lạnh nhạt với bà nội lúc đó gả nhà, đến giờ là ba mươi năm !

Lão thái thái sắc mặt , cũng thông suốt , thêm: “Tuy chuẩn tinh thần rằng mới sẽ lãnh đạm với Tuyên Tử, nhưng nàng đối xử với Tuyên Tử như thế là đủ nàng là vợ . Dù nàng chút khuyết điểm chăng nữa, nhưng nào hảo cả, thể mong thập thập mỹ . Hơn nữa, cháu trách nàng suốt ngày ngoài thì cứ nhiều vài câu cũng , việc gì lạnh nhạt với nàng. Thành còn tròn tháng, cháu để hạ nhân đánh giá nàng thế nào, cháu thất bên cạnh nữa. Nàng là hiểu chuyện, chỉ để Cẩm Tú một chút thôi, trong lòng nàng cũng hiểu rõ mười mươi .”

“Cháu ạ.” Tống Thế An thấy lão thái thái đến mức , liền gật đầu. Chợt như nghĩ tới điều gì đó, mấp máy mồm giải thích: “Thật , bà nội hiểu lầm ạ. Thật cháu còn nhớ thương gì Uyển Uyển nữa, lòng của nàng thuộc về cháu, chẳng qua lúc cháu còn trẻ nhận thức , lúc luôn nhớ đến cũng là do tình nghĩa nhiều năm ở bên thôi. Đối với sư tỷ, cháu nhầm ân tình thành tình yêu ạ.”

Những điều xuất hiện trong đầu từ lâu , chỉ là nó luôn hỗn loạn khiến nhận . Qua mấy năm bình yên lặng lẽ nghĩ , mới thì tất cả đều hơn gì điều , nhưng vì vật cũ còn, mất, nghĩ nhiều cũng vô ích nên mới để mặc nó tự nổi tự chìm. Cho đến mãi bà nội , mới chợt thấy rõ ràng hơn, nghĩ những điều cần cũng nên , tránh cho việc thể hiện, khác hiểu lầm.

Thấy trải lòng như , lão thái thái cũng vui mừng gật đầu: “Cháu hiểu là . Sống với thật hạnh phúc, nhanh chóng mà sinh cho bà nội một tên nhóc mũm mĩm xinh xắn ! Giờ bà cố còn bế , chứ lâu thêm nữa chỉ sợ bế còn bế .”

Thấy thiếu gia ngoài, Cẩm Tú : “Lão phu nhân, ngài đúng là dốc hết cả gan ruột vì thiếu gia.”

Lão thái thái thở dài : “Ừ, chỉ một đứa cháu nội đó thôi, quan tâm nó thì quan tâm ai bây giờ! , lát nữa mang tấm vải nhất mà hôm bà chị dâu đưa sang đây , đem tặng cho cháu dâu , với con bé, bà già thích điểm tâm con bé , nên ngươi sang để học con bé.”

Cẩm Tú liền to: “Ôi lão thái thái, ngài chuyện với thiếu phu nhân thì cứ thẳng , cần gì nào cũng lôi để ngụy trang chứ. Ôi chao, còn liên tục tặng đồ sang đó, còn thấy tiếc.”

“Dù cũng đều là của khác tặng, tốn bạc của , gì mà tiếc chứ. Chờ khi nào con bé thai, sẽ tặng bảo bối quý báu của cho con bé… Năm đó bà già tích cóp ít thứ .

Tô Đường Cẩm Tú , đương nhiên hiểu ngay ý lão thái thái, cho nên chỉnh trang đơn giản một chút tới viện Phúc Thụy, trong tay còn cầm theo một đôi giầy xong — cái là do mấy hôm nhàn rỗi nên nàng . Còn vì hiện giờ nàng lấy , ừm, Tô Đường là một luôn dự tính, nàng cũng nghĩ lão thái thái gọi nàng sang chỉ vì bảo nàng dạy Cẩm Tú cô cô điểm tâm.

Khi lão thái thái thấy đôi giày thêu màu xanh đen hình hạc tiên vẻ thích thú, chân cũng hợp , vì thế ánh mắt Tô Đường càng dịu dàng hơn — bà thiếu giày, chỉ thiếu lòng hiếu thảo thôi.

“Lần thấy hai cha con nó mặc xiêm y mới, trang nhã đẽ, cũng là cháu ?” Lão thái thái .

Tô Đường cúi đầu, dáng vẻ nhu thuận: “Cháu vẫn định tặng bà nội một bộ, nhưng tìm vải phù hợp. Vừa tấm vải Cẩm Tú cô cô đưa tới, cháu thấy hợp ạ.”

“Không cần cần, bà nội nhiều y phục, cháu rảnh thì cho , nhưng cũng đừng để mệt nhọc.”

Nói bâng quơ vài câu, lão thái thái chậm rãi chủ đề chính: “Hai vợ chồng cháu cãi cọ ?”

Đến đến ! Tô Đường thẳng nhưng cũng lên tiếng.

“Vợ chồng trẻ mâu thuẫn là chuyện bình thường, cháu cũng đừng quá nặng lòng. Thế An cũng với , chuyện gì lớn.”

Hả? Không gì lớn ? Không thể nào, rốt cuộc mặt lạnh gì?

“Bà cũng . Nó mà, ngoài mặt lạnh lùng thôi, nhưng thật trong lòng ấm áp, y như tính cách của cha nó, đều là những thích mềm mại thích cứng rắn. Cháu , thêm vài câu ngọt ngào, nó sẽ hết tức ngay thôi.” Tuy rằng thông suốt, nhưng với cá tính của , chắc tự về ngay, vì sự bình yên của gia đình, vì sớm bế chắt nội, bà cũng chỉ điểm nàng một chút, phụ nữ mà, sủng ái quan trọng!!!

Lão thái thái quan tâm hết lòng, Tô Đường nghĩ quá nhiều, đầu óc chỉ đặt ở câu “ mấy lời ngọt ngào” . Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm cũng thể nào hổ dỗ dành , giờ lão thái thái , trong lòng lay động. Hơn nữa, xem mặt lạnh cũng với bà nội chuyện vớ vẩn của , chứng tỏ… cũng to chuyện lên nhỉ?

Tô Đường mím môi nghĩ nghĩ , khi cảm nhận mùi hoa nhàn nhạt từ vết son bôi lên môi, trong đầu cũng chủ ý — nếu đêm nay mặt lạnh về phòng ngủ, nàng sẽ dỗ dành !

Nếu về ngủ, thì… buổi tối khi về đây ăn cơm cùng nàng, nàng cũng sẽ hy sinh bước tới dỗ ! — Hừ, trưa nay về ăn cơm !

Vì thế, đến lúc dùng bữa chiều, Tô Đường sớm xuống bàn chờ. chờ đồ ăn bê lên hết, Tuyên Tử đói thắt cả bụng, mặt lạnh cũng xuất hiện.

Tô Đường bĩu môi thầm nghĩ, cũng đừng trách !

Hừ! Dùng bữa !

Mà khi nàng đang hung dữ chọc chọc một mâm đồ ăn lạnh ngắt, một mâm mặt lạnh thực sự tới.

Tô Đường khỏi há hốc mồm.

Thế nên… đêm nay nàng thực sự hy sinh ?

***

Loading...