Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:00:44
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy những đóa hoa đào nát đây của nàng đều là thật, ở đây cũng từng bàn tán lưng, nhưng từng ai dám mặt nhân vật chính! Chuyện khác gì đ.â.m vết sẹo của ! Hơn nữa, quận chúa cũng quá lời, còn thêm phần hạ nhục sự trong sạch của khác! Những đây, phàm là giáo dưỡng đều chấp nhận hành động của quận chúa. Có điều, từ tới giờ quận chúa vốn ngang ngược kiêu ngạo, nên nhất thời họ cũng gì, chỉ Tô Đường với ánh mắt đành lòng.
Tô Đường nghĩ xong đối sách trong nháy mắt. Nàng hổ cũng tức tối, vội vàng, nóng giận, chỉ khẽ , bình tĩnh : “Mấy lời của quận chúa cũng .”
“Sao hả? Chẳng lẽ sai ?” Quận chúa Dung Hoa khinh bỉ .
“Quả thật, đường nhân duyên của Tô Đường lận đận, nhưng là liên quan đến nhiều đàn ông thì nặng nề quá. Nếu gặp phụ nữ tam trinh cửu liệt, câu bậy của quận chúa, liều mạng với ngài mới là lạ! Ha ha!” Lời ý vị uy h.i.ế.p đậm, mặt quận chúa lộ vẻ sợ hãi, Tô Đường hài lòng, tiếp: “Đương nhiên, liều mạng với ngài vì trọng danh tiết, mà vì nghĩ tuổi quận chúa còn nhỏ, coi như trẻ con năng thiếu suy nghĩ thôi.”
Nàng xong câu , đều cố nhịn .
Trẻ non , năng thiếu suy nghĩ, nếu đặt ở chỗ khác cũng , nhưng đặt vị quận chúa thì… Tuy tuổi của quận chúa nhỏ nhất ở đây, sắp mười sáu tuổi, nhưng thực sự cũng dùng bốn chữ đó. Tô Đường nàng như , chỉ chuyện lớn hóa nhỏ, mà hiển nhiên cũng thầm chế nhạo nàng là trẻ con.
Thấy quận chúa giận dữ, trong lòng Tô Đường càng vui vẻ hơn, mặt vẫn thờ ơ như thường, “Còn nữa, cũng dám thủ đoạn riêng, chỉ là ở nhà đẻ, vốn thấy cha hòa thận, mắt thấy tai nên cách nghĩ thôi, thật ngờ, cả gan với chư vị phu nhân trong , quận chúa ngài xuyên tạc như . Thật đúng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (*), hiểu nổi rốt cuộc trong đầu quận chúa nghĩ những chuyện gì…” Nói xong, mắt Tô Đường sáng như đuốc, về phía quận chúa, mím môi gì nữa.
(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Ý cùng một sự việc mỗi cách khác . Người tử tế nó tử tế, xa lý giải theo cách xa.
Người luôn âm mưu tính toán, khác cũng vặn vẹo theo!
Mọi hiểu ngay ẩn ý của Tô Đường, đều cúi đầu xuống, uống thì uống , trò chuyện thì trò chuyện, cố gắng để quận chúa thấy vẻ mặt nhịn đến chịu nổi của .
Bình thường các nàng vốn nổi cách ăn cử chỉ của vị quận chúa , giờ thấy phu nhân tướng quân tỉnh bơ biến sắc mà đánh bại nàng , trong lòng đều thấy sướng thầm.
Mấy thấy sắc mặt quận chúa càng ngày càng khó coi, sự tình ồn ào lên, vội kéo Tô Đường chuyện khác.
Thấy tất cả đều để ý đến , quận chúa Dung Hoa tức giận đến nghiến răng nghiến lời, uất nghẹn câu gì.
lúc , Tuyên Tử chơi ở bên cạnh một lúc lâu mới thấy đói bụng. Nhìn điểm tâm bày bàn, nhóc lấy một miếng đệm bụng, nhưng nhớ sáng nay khi xuất môn, Tô Đường mang theo hộp thức ăn, hình như bên trong nhiều điểm tâm, vì thế đặt miếng bánh trong tay xuống, chạy tới mặt Tô Đường.
“Mẫu , con đói.” Tuyên Tử nhỏ giọng .
Nhìn ánh mắt sáng rực của thằng bé, Tô Đường hiểu ngay ý nhóc gì, nghĩ một chút với Thược Dược ở lưng: “Lấy hộp đồ ăn đây cho .”
Trong hộp ba mươi loại điểm tâm, đều là những món tối hôm qua nàng sai Hỉ Thước chạy đến cửa tiệm bảo tiểu Mạc chuẩn suốt đêm. Nàng vốn nghĩ hôm nay trò chuyện chắc chắn sẽ uống ăn bánh, đến lúc đó nàng lấy , thu hút khẩu vị và ánh mắt của cung nhân, sẽ thứ mua ở “Thêm Một Phần Nữa”. Đến lúc đó, coi như mở cánh cửa thứ nhất đến với các vị quan quyền quý, nếu như Hoàng thái hậu thưởng thức, nửa lời khen thôi, nàng cũng sẽ để khuếch trương lên, tin “Thêm Một Phần Nữa” vãn hồi cục diện! —- Vinh ký các ngươi Hoàng thượng, bên là Hoàng thái hậu, còn cả đám nữ quyến nữa đấy!
Có điều, chuyện nghĩ thì , nhưng thực tiễn đơn giản chút nào. Đầu tiên là nàng giải thích với lão thái thái vì tiến cung còn mang điểm tâm theo, nàng cân não một phen để nghĩ lý do, cuối cùng cũng đành ‘đúng sự thật’ — việc ăn của tiểu Mạc gặp khó khăn, nàng tìm cách cứu vãn. May mà lão thái thái vô cùng dễ chuyện, cũng khó khăn gì, chỉ bảo nàng cân nhắc xử lý. Sau đó, tiến cung còn kiểm tra, châm bạc châm hộp thức ăn nghiệm độc, nàng mà thể gì. Thuận lợi đưa nó cung, còn chọn thời điểm thích hợp để lấy nữa. Điểm cực kỳ mấu chốt, nếu sẽ dễ dàng đổi khẩu vị của — nghĩ mà xem, hoàng cung là nơi cần gì đó, cô tự mang điểm tâm đến đây là ý gì?!
Mà tới lui, thực thì khi Tuyên Tử lên tiếng, nàng cũng vẫn nghĩ cách nào cả. Tuyên Tử một cái nàng ý định ngay — nếu cách giải quyết, thì cứ mặc kệ, hành động tùy theo cảnh .
Hộp thức ăn tinh xảo, ba tầng tất cả, mỗi tầng hai mươi cái. Tầng thứ nhất đủ màu sắc: Bánh hoa quế đậu xanh, bánh hoa hồng đậu đỏ, bánh mứt táo vừng, bánh sen thủy tinh, bánh hoa quế bột ngó sen, bánh hạch đào hạt dẻ, bánh bạc hà mật, bánh khoai sọ bơ muối, bánh trái cây ba mùi… tầng đều là mấy loại đó. Vừa mở tầng thứ hai, tầng thứ ba , nóng bốc lên, mùi hương xộc mũi , tầng hai đều là những món mới mắt hoặc sắp mắt, điểm đặc biệt ở nhân bánh. Gạo nếp trắng ngà bọc lấy nhân hoa hồng tỏa mùi thơm nồng nàn bốn phía, cắn cảm thấy hương vị; vừng đen bóng loáng kèm với nhân hoa quế ngọt mà ngấy, thêm mấy món chiên vàng ngoài vỏ, ngoài giòn trong mềm, nhiều dư vị; nếu chú ý đến dưỡng sinh, còn thể chọn hạt sen, củ từ, nhân sâm, phục linh, hạt súng, gạo tẻ, nghiền thành bột, trộn lẫn để vỏ bánh với nhân bánh, chế biến các món điểm tâm khác; nếu thích ăn ngọt, còn món bánh bao xanh nhỏ thịt bằm măng tươi với nước gà, bánh mềm dùng bột gạo nếp củ từ vỏ, cùng với nhân thịt bên trong, còn cả bánh bơ cá chiên giòn v.v…
Tóm , khoảnh khắc hộp thức ăn mở , Tuyên Tử trợn tròn mắt nuốt nước miếng ừng ực, những bên cạnh thấy mùi thơm cũng đều đầu .
Tuyên Tử ngẩng đầu như hỏi: Con ăn ạ? Đương nhiên là . Tô Đường hạ quyết tâm, nhấc tầng cuối cùng đưa cho cung nữ bên cạnh, sai đó mang mời Hoàng thái hậu, “Nghe hôm nay là đại thọ của Hoàng thái hậu, thần phụ cố ý mang đến một vài món điểm tâm yêu thích. Hy vọng thái hậu sẽ thích thú.” Lý do thật sự tệ, điều lúc đành , để thái hậu thưởng thức mới là quan trọng nhất. Còn về lý do vì lấy sớm lấy muộn gì gì đó, chắc hẳn cũng sẽ ai vạch trần .
Sau đó, nàng đưa còn cho nhấm nháp.
Mọi sớm động lòng với mùi thơm đó, khách sáo một chút mấy cũng cầm lên lịch sự thưởng thức. Tuyên Tử hộp thức ăn dần dần trống rỗng, ánh mắt tủi ấm ức. Tô Đường thấy thế liền ghé tai nhóc : “Mẫu còn mang theo một hộp nhỏ nữa, chuẩn riêng cho con đấy, con cùng Thược Dược sang phòng bên lấy , nhớ chia với các bạn nhỏ khác nhé!”
Tuyên Tử xo vui vẻ theo Thược Dược ngoài.
Mọi ăn xong chỉ cảm thấy thèm thuồng, nhưng hộp thức ăn hết sạch, khỏi tiếc nuối: “Điểm tâm ngon quá, tự cô đấy ?” Trước nàng mở tiệm điểm tâm còn gì!!!
Tô Đường chờ câu hỏi từ lâu, đáp súc tích: “Mấy món thì , dạo lười biếng , nên ít khi tự .” Nói tới đây nàng dừng , úp úp mở mở mới khiến hiếu kỳ !
Quả nhiên, hỏi: “Vậy điểm tâm do ai ?”
Tô Đường : “Mấy món , đều là do sai tới tiệm điểm tâm ở đường Học Sĩ mua về đấy.”
“Là tiệm Thêm Một Phần Nữa ?” Một vị phu nhân từng tới tiệm .
“ là tiệm đó. Mấy món hôm nay mang đến đều là mấy món sở trường của họ, chỉ những thứ …”
Sau đó, sự hỏi thăm của , Tô Đường bình tĩnh giới thiệu hết điểm đặc biệt, đặc trưng của Thêm Một Phần Nữa với , đương nhiên, nàng đều ngắn gọn, chừng mực. Nói đến cuối cùng, đều vô cùng hứng thú với cửa tiệm điểm tâm Thêm Một Phần Nữa , cũng tỏ ý về sẽ sai đến đó đặt một phần.
Nhìn sắc mặt của họ, trong lòng Tô Đường vui như nở hoa, đột nhiên đầu chợt lóe lên, nháy mắt : “Nghe gần đây tiệm đó hoạt động mới, là dạy điểm tâm. Nếu các vị hứng thú cũng thể học một vài món, về tự tay cho tướng công nhà thưởng thức, trong lòng cảm giác khác! Phu thê ân ái cũng ở điểm thôi!”
Mọi liền vang: “Ôi chà, đầu óc cô nhạy bén thật, chuyện cũng nghĩ .”
“Cũng đầu óc nhạy bén, mà là ý tưởng của chủ tiệm Thêm Một Phần Nữa thôi.” Tô Đường nháy mắt .
Mọi đùa giỡn nhưng một yên — lù lù ở đây mà các ngươi coi là khí ?! Có thức ăn cũng bê tới mời nếm thử một chút!!!
Quận chúa Dung Hoa hừ mạnh một tiếng : “Yến hội của Thái hậu còn bắt đầu , các ngươi ăn uống như thế !”
Mọi đang vui vẻ trò chuyện, thấy nàng vẻ châm ngòi thổi lửa, đều khỏi nhíu mày, đó cũng để ý đến nàng nữa.
Quận chúa Dung Hoa càng giận dữ hơn, tiếng bước chân truyền tới từ bức rèm lưng, một giọng vang lên: “Lại đây, để ai gia xem, vị nào là phu nhân của Tống tướng quân? Điểm tâm ngon quá!”
Thấy Hoàng thái hậu cũng cất lời khen ngợi, quận chúa Dung Hoa vội nuốt hết mấy lời định xuống — nàng còn châm chọc Tô Đường một trận trò.
Sau đó, thấy Hoàng thái hậu đầy vẻ hiền từ kéo tay Tô Đường khen hỏi, ngầm chỉ trích sự vô lễ của nàng , quận chúa Dung Hoa trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hận đến nghiến răng!
Thì bẩm báo chuyện với Hoàng thái hậu.
Quận chúa Dung Hoa Tô Đường như gió xuân, xiết chặt nắm đấm, thầm mắng: Họ Tô , nhất định sẽ để yên cho ngươi!
Mà lâu , quả nhiên nàng cũng tặng cho Tô Đường một vấn đề khó khăn nhỏ.
Lại , Tuyên Tử theo Thược Dược sang phòng bên lấy hộp thức ăn nhỏ, cũng chính điện nữa — mấy phụ nữ đó chuyện ồn ào c.h.ế.t . Nhìn thấy bên cạnh ngọn núi giả, nhóc phân phát điểm tâm xong liền chạy trong đó chơi.
Ở chỗ núi giả một cái ao trong vắt, trong ao mấy chú cá nhỏ, Tuyên Tử ăn trêu cá nhỏ, cũng chơi vui quên cả trời đất.
Một lát , nhóc bỗng cảm thấy một bóng đen ở mặt, ngẩng đầu lên thấy ngay một thiếu niên mặc áo vàng đang mặt , ánh mắt đó chằm chằm hộp thức ăn trong tay .
Sự đề phòng của Tuyên Tử dâng lên, ôm hộp thức ăn lòng theo bản năng, “Hết .” Lại thấy thực còn hai cái, dối như thế lỗ mãng quá, nhóc khỏi ngượng ngùng, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ xinh, : “Còn hai cái thôi.” Lại là món bánh gạo nếp bí đỏ hạt sen hoa quế mà thích nhất, ngoài còn quả phỉ thơm giòn bên ngoài nữa — nhóc cho mấy món khác!
Tiểu Hoàng đế nuốt một ngụm nước bọt, “Đệ hai cái , cho một cái ! Ta chỉ cần một cái thôi!”
Tuyên Tử dùng ánh mắt phê phán mặt — lớn như thế còn hổ mà xin đứa bé như đồ ăn chứ?! Có điều, mở miệng xin xỏ, cho thì lắm. Tuyên Tử do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng chọn một cái — nhỏ hơn, đó cực kỳ nỡ đặt tay . Hu hu, đau lòng quá, đau lòng quá!
Tiểu Hoàng đế miếng bánh trong tay, thấy bốn phía vắng lặng, vội vàng nhét miệng — vì ông chủ Vinh Ký rêu rao khắp nơi chuyện tặng chữ, nên việc cải trang vi hành cũng Hoàng thái hậu , tịch thu bộ điểm tâm của , cũng đuổi hết các đầu bếp điểm tâm khỏi cung, lâu lắm ăn điểm tâm!
Hu hu! Cuộc đời điểm tâm thật thống khổ!
Mà khi miếng bánh mềm xốp tan trong miệng, vị giòn thơm khi quả phỉ vỡ cùng với vị ngọt lan tràn trong khoang miệng, tiểu Hoàng đế hạnh phúc đến mức mặt rúm cả .
Ô ô ô, ăn ngon quá!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-54.html.]
Tuyên Tử thấy ngừng l.i.ế.m môi tận hưởng dư vị, chằm chằm miếng còn trong tay , liền học theo , vội vàng nhét bánh miệng, nuốt thẳng xuống quên cả nhai!
Nhìn nhóc ăn vèo một cái xong luôn, tiểu Hoàng đế ngăn kịp, mặt đầy vẻ chán nản, chép miệng nhỏ: “Đệ ăn nhanh thế gì, cướp của .”
“…” Không mới là lạ!
Thấy bé để ý tới , tiểu Hoàng đế vội ghé sát hỏi: “Điểm tâm của ở thế?”
Tuyên Tử ngẩng đầu một cái, nghĩ đáp: “Là của mẫu mua ở tiệm điểm tâm!”
Hả? Tiệm điểm tâm ?! Tiệm nào?! Lần ở cái gì Vinh ký ăn món nào ngon như thế nhỉ?!
“Là tiệm đường Học Sỹ , Thêm Một Phần Nữa! Huynh ăn thì mẫu mua cho , hết .” Tuyên Tử bĩu môi , đó liền vẫy tay cáo từ, nhóc thực sự ở cùng với ‘ca ca’ đòi đồ ăn của .
Tiểu Hoàng tử theo bóng Tuyên Tử xa, xoa cằm ngẫm nghĩ: Thêm Một Phần Nữa ? Cái tên kỳ quái thật! Hôm nay về sẽ xem lịch hoàng đạo, tìm ngày hoàng đạo cải trang vi hành một chuyến nữa ! Hì hì!
Khi Tô Đường thiếu niên mặc y phục màu vàng xin đồ ăn của Tuyên Tử, nàng khỏi giận dữ — hôn quân, là ngươi chứ?!
Lại , tiểu Hoàng đế chạy tới đây một là vì Triển Dịch Chi tiến cung cùng phụ , giờ đang ở trong Tây lương đình, tin , cũng bất chấp các đại thần xung quanh, nhất quyết đòi tè chạy vội chạy vàng đến Tây Lương đình.
Chờ đến lúc thấy bóng quen thuộc , ô lên một tiếng lao qua.
“Tiểu Triển Triển ~~~ trẫm tới đây!”
Triển Dịch Chi đang buồn bã ngắm lá rơi, đột nhiên tiếng hô lưng, cứng đờ, mặt nhăn nhó đầu , quả nhiên thấy đóa hoa lạ đang lao về phía .
Lúc , tiểu Hoàng đế cách Triển Dịch Chi chỉ một bước chân, nhưng khi thấy Triển Dịch Chi mặt , vội bật , kinh ngạc: “Tiểu Triển Triển, ?”
Triển Dịch Chi hiện giờ, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, thê thảm chịu nổi. Khi thấy đóa hoa lạ gọi í ới, mặt vặn vẹo: “Ngài thể đừng gọi là tiểu Triển Triển nữa ?”
Tiểu Hoàng đế trợn mắt: “Rất nhiều năm thế , khi đó còn quen, nhưng giờ trẫm gọi bao nhiêu năm như , chẳng lẽ vẫn quen ?”
Không là vấn đề quen , hiểu hả?!
Thấy Triển Dịch Chi nổi giận, tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn gọi nữa, bước tới, nhíu mày hỏi: “ rốt cuộc vì biến thành bộ dạng ? Chẳng lẽ gần đây thịnh hành bộ dạng suy sụp ?”
Triển Dịch Chi trời gì, ôm hai tay ca thán, vốn nhiều lời vô nghĩa với , nhưng nhớ đến nhiều ngày nay chính mang vẻ mặt đau thương mà ai an ủi, trong lòng khỏi thê lương, dục vọng tâm sự cũng dâng lên, tuy mặt là đối tượng tâm sự nhất, nhưng vài câu cũng chẳng , trời mới việc mang vẻ suy sụp thế mà ai thưởng thức là chuyện bi thương đến mức nào!
Triển Dịch Chi hít sâu một , : “Thất tình, nên mới suy sụp ủ rũ đến mức !”
Tiểu Hoàng đế liền mở to hai mắt: “Hả? Huynh tình lúc nào mà thất? Sao ai cho trẫm ?!” Hắn phái nhiều ‘bảo vệ’ tiểu Triển Triển mà!
“Huynh từ chối ?” Thấy Triển Dịch Chi đáp, tiểu Hoàng đế hỏi.
“Không từ chối, mà là tới chậm một bước.” Triển Dịch Chi bi thương, “Ta thích một phụ nữ chồng!”
Ái chà, tiểu Hoàng đế trừng như rơi cả tròng mắt ngoài: “Tiểu Triển Triển, khẩu vị của độc đáo thật đấy… nếu thực sự thích nàng, trẫm giành về cho là !”
Triển Dịch Chi đầu liếc , nhỏ giọng : “Đó là vợ của cháu trai …”
“… À, thì thôi !” Người của tiểu Tống chính cũng chẳng dám cướp. Có điều… “Tiểu Triển Triển, thích cháu dâu… A a —”
Thấy ầm lên, Triển Dịch Chi vội bịt miệng — ngài to tiếng thế gì chứ?!
Một lát , tiểu Hoàng đế : “Tiểu Triển Triển, đừng đau lòng, chân trời ở mà cỏ thơm, trẫm thấy độc cũng . Trẫm cũng bọn họ bắt lập hậu…”
Nghĩ tới việc , sự bi thương của tiểu Hoàng đế dâng lên, đó về phía Triển Dịch Chi, chân thành: “Hay là tặng Hoàng hậu cho nhé!”
Hay là tặng Hoàng hậu cho nhé…
Khóe miệng Triển Dịch Chi giật giật, xuất hiện suy nghĩ bóp c.h.ế.t ở trong đầu.
Hắn chợt nhớ tới năm nào đóa hoa lạ phát ngôn một câu chấn động triều đình, suýt nữa lấy cả mạng —
Ta Hoàng đế! Tiểu Triển Triển, lên !
Rốt cuộc kiếp gây tội gây nghiệt gì mà kiếp dính một như chứ!
Mỗi khi nhớ đến đầu gặp đóa hoa lạ , trong lòng Triển Dịch Chi co quắp một trận như .
Lần đầu gặp mặt, cảm thấy đứa bé phấn điêu ngọc mài thật đáng yêu, nhất thời ngứa tay nhéo nhéo mặt , từ đó về , đứa bé liền bám chặt lấy như cao da chó, ném cũng ném !
Bám lấy cùng ăn uống, bám lấy cùng chơi đùa, thậm chí còn bám lấy để ngủ cùng! Hơn nữa, nếu ngày nào đó đến muộn thì sẽ giày vò ngừng! Giày vò đến mức c.h.ế.t !
Từ đó về , Triển Dịch Chi giống như một con chim ưng đang thỏa sức bay lượn bầu trời đột nhiên bắt nhốt lồng sắt, nuôi như một con chim vàng , thật sự khiến sống bằng chết!
Khó khăn lắm mới “trốn” khỏi cung, thoát khỏi móng vuốt ma của , ngờ năm gặp ở buổi săn thú mùa xuân, vì kéo theo . Có điều, khác đều chạy săn hổ săn báo thể hiện sự dũng mãnh, chỉ cưỡi con ngựa nhỏ rong ruổi khắp núi rừng, đuổi theo mấy con thỏ. Đi theo , Triển Dịch Chi cảm giác mặt mũi cũng mất sạch.
Khi xuống ngựa để tiện đuổi theo, phát hiện Đại hoàng tử đang giương cung, mũi tên hướng thẳng về phía đang lưng với bọn họ. Triển Dịch Chi thấy tình thế nguy cấp, liền giương cung b.ắ.n tên, chặn mũi tên lấy mạng . Đại Hoàng tử thấy âm mưu bại lộ, g.i.ế.c diệt khẩu, nhưng đúng thời điểm Triển Dịch Chi chịu nổi, Đại hoàng tử đột ngột ngã xuống đất, mà ở bên cạnh y, lúc mới chỉ 9 tuổi đang kéo cung, còn mũi tên nho nhỏ thì đ.â.m thẳng n.g.ự.c Đại hoàng tử…
Vì thế, Triển Dịch Chi túm chặt lấy buông, đưa thẳng về cung, một ngày mười hai canh giờ rời , bạn với suốt một năm! Cuối cùng, toét miệng tươi rói khiến Triển Dịch Chi cũng !
Chuyện trôi qua một năm, tiên đế băng hà, tân đế kế vị. Ngay khi đại điển đăng cơ sắp bắt đầu, Hoàng thượng biến mất. Khi Triển Dịch Chi tìm ở gầm giường, kéo thì túm chặt xiêm y chịu buông, bên tai văng vẳng tiếng của : “Ta Hoàng đế! Tiểu Triển Triển, lên !!!”
Rồi đó, kêu tới tận đại điện, khiến cả triều đều bằng ánh mắt ăn thịt — đặc biệt là Hoàng thái hậu!
Cả đời tiên đế chỉ hai con trai, con trai lớn dòng thứ hiền lương, mà đứa con nhỏ dòng chính bướng bỉnh, vì thế tiên đế luôn khó xử với việc lập kế vị, Hoàng thái hậu thì vô cùng lo lắng. Hiện giờ cuối cùng con trai cũng đăng cơ, cứ gào thét giao ngôi vị Hoàng đế cho khác, lo c.h.ế.t ! Chờ đến khi đại điển đăng cơ thành công, Hoàng thái hậu mới thở phào một . Có điều, thấy tiểu Hoàng đế xa rời Triển Dịch Chi, bà khỏi lo lắng.
Triển Dịch Chi giày vò hết năm qua năm khác thật sự chịu nổi nữa, cuối cùng, một tiểu Hoàng đế thả một chút, lập tức chạy tới mặt thái hậu xuất cung. Thái hậu nghĩ một chút đồng ý. Tiểu Hoàng đế tin liền ôm lấy chân Triển Dịch Chi cho .
Tiểu Hoàng đế gào : “Huynh mà , cả hoàng cung to như gì ai chơi cùng trẫm nữa?!”
Triển Dịch Chi trào nước mắt: “Nếu ngài thực sự cho thì để !”
Cuối cùng, đàm phán lôi kéo một phen, Triển Dịch Chi xuất cung như ý nguyện, điều kiện tiên quyết là ở kinh thành, đảm bảo rằng bất cứ lúc nào tiểu Hoàng đế gặp thì đều thể gặp .
Vì , hai năm , giữa hai luôn luôn xảy tiết mục một ngừng hạ chỉ truyền tiến cung, một ngừng tìm cớ để từ chối tiến cung.
Thật đúng là đấu trí so gan!!!
Triển Dịch Chi còn đang nghĩ đến chuyện khi xưa vui buồn lẫn lộn của và tiểu Hoàng đế, mà tiểu Hoàng đế thì đang nghĩ xem nên an ủi thế nào.
Trong hoài niệm, trong suy tư, đột nhiên : “Tiểu Triển Triển, lấy vợ, trẫm lập Hậu, cưới vợ về, chi bằng, tiến cung Hoàng hậu của trẫm !”
Triển Dịch Chi vẻ mặt nghiêm túc của tiểu Hoàng đế mà nước mắt lưng tròng — trời cao ơi, rốt cuộc gây bao nhiêu tội ?!
Hu hu hu! Đừng ép hành thích vua mà!!!