Vương Phủ quả nhiên là rộng lớn.
Ngay cả một “của hồi môn” như cũng cấp cho một Viện rộng rãi để ở một .
Mặc dù Thanh Lâm Uyển cách những nơi khác xa nhưng hài lòng.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Ta ước thể tránh xa đích trưởng tỷ, nhất là khiến cho tỷ quên sự tồn tại của nơi , kẻo thỉnh thoảng tỷ tìm lý do để trút giận lên như lúc còn ở nhà.
Đến tối, nhờ thị nữ giúp trút bỏ gánh nặng đầu.
Thị nữ lo lắng vương gia còn đến, sợ trái với quy củ.
Ta : “Hôn lễ của vương gia, đêm nay ngài sẽ ở chỗ vương phi, thể đến chỗ của ?”
Lời còn dứt, cánh cửa đẩy một tiếng rầm.
"Sao thế, nàng tới ?"
[Xong , kẻ dối bé nhỏ, nàng thích ?]
[Không thể nào! Bổn vương trai đến mức nữ nhân nào thấy cũng mê hoặc?]
[Chắc nàng giận vì đến muộn.]
[Tất cả là của tỷ tỷ nàng ! Ta tốn nhiều công sức để đối phó với nàng !]
Tiết Đình còn bước tới mặt , mà giọng trong đầu của ngài khiến nhức đầu.
Ta cúi đầu hành lễ với vương gia theo quy củ.
Ngài khuôn mặt lạnh lùng, giống như Diêm vương ăn thịt .
Ta nghi ngờ.
Có lẽ những giọng mà thấy là của .
Mà chính mới là kẻ đang hoang tưởng.
Ta ngập ngừng hỏi ngài : "Vương gia, nên ở bên cạnh vương phi cùng mật trong ngày đặc biệt mới . Tại đến Thanh Lâm Uyển?"
[Những lời là ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-nghe-duoc-tieng-long-cua-vuong-gia/chuong-2.html.]
[Tất nhiên là ở đây để động phòng với nàng!]
[Vương phi! Vương phi! Chỉ nhắc tới vương phi! Vậy nàng là tân phu nhân của ?!]
[Không ai thể ngăn cản động phòng với nàng đêm nay!]
Tiết Đình ánh mắt tối sầm: “Nàng đang dạy thế nào mới ?”
...Làm dám.
Tiết Đình lệnh cho hạ nhân ngoài, xem đêm nay ngài thật sự ở đây.
Ta cảm thấy thoải mái.
Theo tính tình của đích trưởng tỷ thì tối nay thể bằng lòng để Tiết Đình rời dễ dàng như .
Tiết Đình dùng cách nào để thoát khỏi tỷ ?
Ta thực sự hỏi .
dám.
Ta vô cùng lo lắng và bất an, chắc chắn ngày mai đích trưởng tỷ sẽ tìm gây rắc rối vì chuyện .
Vấn đề vốn là do và thật sự giải quyết chuyện thế nào.
Tiết Đình hề khách sáo với … trong chớp mắt, ngài lột bỏ hết y phục .
Ánh nến lung linh, khuôn mặt ngài tối sầm.
[Bổn vương tức giận!]
[Nàng thật sự để bổn vương tự cởi y phục của ! Và trơ đó như một khúc gỗ!]
[Bổn vương đầy mê hoặc và hấp dẫn đến như , chăng nàng chút ham nào?]
[Bỏ ! Bổn vương quan tâm đến nàng thế nào nữa!]
[Nàng ham , nhưng bổn vương thì nàng đến ch.ế.t mất thôi!]
Ta: ? ? ?