Nhờ đó, họ đến mức ám ảnh và gặp ác mộng vì nghĩ đến cảnh đào Thanh Thanh.
Lúc , Khương Mịch Tuyết đang bên cửa sổ, lật xem một cuốn sách liên quan đến tâm lý học tội phạm – thời gian đắm chìm việc phim, cô những ít sách mà thỉnh thoảng cũng chỉ là nội dung liên quan đến kỹ thuật diễn, lâu lắm cô tài liệu liên quan đến nghề cũ của .
Ngoài cửa sổ, lúc một đám thiếu niên thiếu nữ 11-12 tuổi đang chơi đùa, dùng chiêu bài “Nhắm mắt nhận bất ngờ” để trêu chọc bạn bè.
“Ê ê ê, bảo mở mắt mà!”
“Mấy đang gì !”
“Sắp xong sắp xong ! Mười giây nữa thôi… Xong!”
“Tao thề ai buộc cái nút thắt c.h.ế.t tiệt tay tao!! Đây là cái bất ngờ mà chúng mày ?!!”
“Lâm An Dương, ông đây mạng ch.ó của mày!!”
Bên ngoài, lũ trẻ nhất thời đ.á.n.h nhốn nháo thành một đám, cuối cùng vì mệt lử mà ngã thở dốc.
Đều là bạn bè lớn lên cùng từ thuở nhỏ, đ.á.n.h một trận như cũng sứt mẻ tình cảm. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bắt tay hòa, rảnh tay giúp bạn cởi dây thừng.
Cậu bé cởi dây thừng chính là mà lúc nãy gọi là “Lâm An Dương”.
Thời tiết hôm nay tồi, mặt trời hiếm hoi ló dạng từ giữa tầng mây, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen nhánh, gọn gàng của Lâm An Dương, khiến thiếu niên mới đùa giỡn cùng bỗng thêm một tầng khí chất tĩnh lặng rõ nguyên do.
Ngón tay bé linh hoạt, thành thạo gỡ cái nút thắt c.h.ế.t mà bạn kêu ca.
Khương Mịch Tuyết buông cuốn sách xuống, lặng lẽ chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bạn bè hậm hực vứt tay xuống, vẻ mặt nhăn nhó: “Mấy tay tàn nhẫn thật đấy—”
“Đâu , vẫn là Bá ca mày kéo chân mới ghê—”
“Ê, chị gái xinh phía cửa sổ hình như đang chúng kìa?”
“Cô là minh tinh mà! Tao đây xem TV thấy cô ! Thật sự !!”
“Vậy cô ở trong làng chúng gì?”
“Không , ba tao , hình như là đến làng chương trình.”
“Thế chúng lên TV ?!”
Trong lúc các bạn nhỏ xúm xít bàn tán, Lâm An Dương cũng đầu , về phía Khương Mịch Tuyết.
Cứ việc đám trẻ con cao đến 1m6 đang thảo luận về , Khương Mịch Tuyết vẫn cúi đầu rời khỏi cửa sổ.
Phát hiện Lâm An Dương đang , cô cũng xuyên qua tấm kính thẳng mắt bé.
“Là , đúng ?” Cô dùng khẩu hình tiếng động .
Đối diện với ánh mắt thẳng của Khương Mịch Tuyết, Lâm An Dương dường như hề chú ý, thản nhiên dời ánh mắt : “Thật sự xinh .”
Cậu bé đề nghị với các bạn: “Hay là chúng đến thăm chị một chút ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-nho-vao-pha-an-quet-sach-gioi-giai-tri/chuong-176-tan-xuong-nat-thit-hon-khong-so.html.]
Những đứa trẻ khác quả nhiên chút háo hức thử: “Có ?”
Cũng chút do dự: “Bố tớ bảo đây là khách, nên tùy tiện phiền …”
“Vậy thì thôi,” Lâm An Dương rộ lên, “Những đứa như tụi cứ là .”
Giọng bé nhẹ nhàng, nhưng dường như vô tình cô lập những thành ít.
Đứa trẻ ban nãy do dự lập tức đổi lời: “Tớ tớ ? Tớ cùng !”
Đám trẻ là , nhanh chúng vòng đến cửa căn nhà các khách mời đang ở, và bấm chuông.
Nhà ở nông thôn thường xây rộng, như căn mà Khương Mịch Tuyết và đang ở, chia bốn tầng , diện tích mỗi tầng cũng nhỏ. Theo lý mà , nếu Khương Mịch Tuyết ở vị trí ban nãy, thấy chuông cửa , chắc mất mười mấy hai mươi giây mới đúng.
khi bọn trẻ bấm chuông, đầy hai giây, Khương Mịch Tuyết mở cửa.
Cô tựa khung cửa, đám trẻ đang tuổi lớn , nhướng mày: “Các là?”
“Chị ơi! Tụi em là dân làng Lam Phong!”
“Oa, chị là ngôi ạ? Chị trông thật sự xinh !”
“Tụi em thể chơi ạ?”
Đều là một đám trẻ con, khi chuyện nghịch ngợm hiểu chuyện thì ồn ào, nhưng khi lời ngọt ngào thì cũng thật lòng.
Khương Mịch Tuyết nhẹ: “Cảm ơn.”
“Đương nhiên là , nhưng quá ồn ào nhé.”
Trước mặt khách, đám thiếu niên thiếu nữ vẫn thể hiện lịch sự. Khương Mịch Tuyết quá ồn ào, chúng liền thật sự phát tiếng động lớn nào, lượt phòng, xuống phòng khách, líu ríu bàn tán nhỏ giọng.
Cách đối đãi của Khương Mịch Tuyết khiến chúng cảm giác là lớn.
Khương Mịch Tuyết lấy hai chai Coca lớn từ tủ bên cạnh — đây là đồ Lộ Tư Trạch mua đó, nhưng lúc “mượn” một chút chắc vấn đề gì lớn — đó lấy một túi ly giấy: “Các tự rót một chút nhé.”
Đám trẻ ngày thường quản lý khá nghiêm về đồ ăn vặt, hiện tại cơ hội uống Coca, tất cả đều vui vẻ, tranh rót đầy ly.
Mọi líu ríu trò chuyện một lúc, đứa hỏi: “Chị ơi, đó chị đang sách gì ạ?”
Khương Mịch Tuyết liền lấy cuốn sách đến. Cô bé hỏi chuyện hào hứng nhận lấy, nhưng nhanh vẻ mặt liền xụ xuống: “Mấy cái cái gì ạ, em hiểu.”
“Là tiếng Anh,” Khương Mịch Tuyết , “Sau các học hành chăm chỉ thì sẽ hiểu .”
“Các năm nay bao nhiêu tuổi ?”