Một đám trẻ liền hào hứng báo tuổi của : “Em mười hai tuổi!”
“Em lập tức liền tròn mười tuổi!”
“Em mười một tuổi!”
Khương Mịch Tuyết xoa đầu một bé củ cải gần nhất: “Vậy đúng là tuổi cần học hành chăm chỉ .”
Lâm An Dương thì suy tư bìa sách của Khương Mịch Tuyết một lúc, đó hỏi: “Chị ơi, trong nhà chỉ một chị thôi ạ?”
Cậu bé uống Coca, hiền lành và vô hại.
Khương Mịch Tuyết cũng đáp bằng một nụ tương tự: “Không .”
Cô chỉ lên lầu: “Các đồng nghiệp của chị đều đang ở lầu.”
Có lập tức hỏi theo: “Họ đang việc ạ?”
Khương Mịch Tuyết lắc đầu: “Không.”
“Họ đang tham gia tư vấn nhóm.”
— Vì chuyện thấy t.h.i t.h.ể gây bóng ma tâm lý, lượng đông, nên các chuyên gia tư vấn đề nghị những chứng kiến của tổ chương trình cùng thực hiện tư vấn tâm lý nhóm.
Khương Mịch Tuyết một đó, nhưng đó vì các chuyên gia tư vấn cho rằng trạng thái của cô , còn hơn cả trạng thái của chính họ, cần thiết tư vấn, nên cô “đuổi” về một cách vô tình.
Bọn trẻ từng qua từ “tư vấn nhóm” nên xúm hỏi rốt cuộc tư vấn nhóm là gì, và tư vấn về chuyện gì.
Khương Mịch Tuyết: “Tư vấn cái gì, các sẽ hơn.”
Khóe miệng cô mang theo nụ nhạt, ánh mắt lướt qua Lâm An Dương một cách vô tình, : “Hay là chúng về một đề tài kích thích hơn nhé?”
Đều là một đám trẻ con, thấy hai từ “kích thích”, vẻ mặt đều hưng phấn hẳn lên: “Cái gì ạ, cái gì ạ?”
Khương Mịch Tuyết ngoắc ngón tay, ý bảo chúng đến gần hơn một chút.
Sau đó cô : “Câu tiếp theo của ‘Liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn’ là gì?”
Bọn trẻ: “?”
Vẻ mặt Lâm An Dương cũng cứng : “?”
Khương Mịch Tuyết vỗ vai một bé củ cải gần nhất: “Cho nên chị mới , học hành chăm chỉ, thơ từ trong sách giáo khoa mà thuộc lòng là —”
“Thôi nào, uống xong Coca thì về , nếu về nhà muộn, bố các thể sẽ lo lắng đấy.”
...
Ngày hôm , vẫn là buổi tư vấn tâm lý nhóm của các khách mời.
buổi tư vấn nhóm hôm nay diễn lầu. Các chuyên gia tư vấn bàn bạc một chút, đổi địa điểm bên ngoài: Hai ngày thời tiết đều , phơi nắng lợi cho sự phục hồi tâm lý của , hơn nữa nơi non xanh nước biếc cũng khiến thả lỏng hơn.
... Hoặc cách khác, cũng giúp dễ dàng đối diện với nỗi sợ hãi bên trong hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-nho-vao-pha-an-quet-sach-gioi-giai-tri/chuong-177.html.]
Tận dụng ánh nắng buổi chiều mùa đông vặn, những khác trong tổ chương trình liền ùn ùn kéo ngoài xây dựng đội nhóm (?).
Vì ngoài tư vấn nhóm, nên khi Đạo diễn Dịch còn hỏi Khương Mịch Tuyết cùng , nhưng Khương Mịch Tuyết cuốn sách trong tay cô sắp xong , ở nốt chương cuối cùng trong hôm nay.
Vẫn là vị trí cửa sổ hôm qua, nhưng hôm nay đám trẻ còn chơi đùa bên ngoài cửa sổ nữa — lẽ là sợ Khương Mịch Tuyết công kích bằng thơ từ chăng.
Lúc , bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên.
Khương Mịch Tuyết đến cửa, qua mắt mèo một cái, mở cửa.
Lâm An Dương đang một ở cửa, mặt vẫn là nụ hiền lành và vô hại như hôm qua.
“Chào chị ạ.” Cậu bé .
“Bài thơ hôm qua em thuộc lòng ,” Lâm An Dương nhấn nhá từng chữ mà : “Thiên chùy vạn đạc xuất thâm sơn, liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn. Tan xương nát thịt hồn sợ, lưu thanh bạch tại nhân gian — Có như ạ?”
Khương Mịch Tuyết chào đón bé nhà như hôm qua. Cô chằm chằm mặt Lâm An Dương một lát với vẻ mặt lạnh nhạt, đó : “Lúc dùng dây giày trói bạn, động tác thành thạo.”
“Ồ, đây là lý do chị những lời kỳ quái như hôm qua ?”
Khương Mịch Tuyết nhà: “Mặc dù cố gắng hết cả tám cái răng , nhưng đối với một Hoa Quốc bình thường, một nụ chân thành sẽ tập trung ở đôi mắt, chứ ở miệng.”
“Vùng quanh mắt căng thẳng quá, khóe mắt một nếp nhăn nào khi — Cười lắm, đừng như nữa.”
Dù cũng chỉ là một đứa trẻ, vẻ mặt Lâm An Dương lập tức cứng đờ.
Bị Khương Mịch Tuyết vạch trần, bé dứt khoát nữa, khóe mắt trễ xuống, vẻ mặt u ám: “Vậy là chị thể tùy tiện nghi ngờ em ?”
“Việc thể là, ừm,” Lâm An Dương suy nghĩ một chút, tìm một từ mà cho là thích hợp, “phỉ báng ?”
“Chị thật sự đang phỉ báng ?” Khương Mịch Tuyết hỏi ngược .
“Một đứa trẻ thực sự vô tội, chuyện gì xảy , sẽ chủ động tìm đến nhà khi chị ‘là , đúng ’, mà cũng sẽ ngay lập tức liên tưởng đến, rốt cuộc chị đang ám chỉ điều gì.”
Sắc mặt Lâm An Dương biến đổi.
“Mấy ngày nay chị cũng thường xuyên trong làng,” Khương Mịch Tuyết , “Mẹ của Thanh Thanh thả về, cả ngày lẩm bẩm hỏi Thanh Thanh ở , lang thang trong làng. Những đứa trẻ khác đều xem cô là một phụ nữ điên, hoặc là tránh xa cô , hoặc là coi cô như một kẻ ngốc, ném đá cô , bên cạnh mặt quỷ.”
“Chỉ , với cô rằng, Thanh Thanh ở .”
Lâm An Dương sững sờ một chút, lẽ ngờ rằng khi trêu chọc khác một xem ở hiện trường.
“Thì ?” bé nhanh tỏ vẻ quan tâm, “Ngoài cô , đều Chương Thanh Thanh ở .”
“Nhiều kẻ g.i.ế.c biến thái đều thói quen khi thành tội ác, hiện trường để thưởng thức kiệt tác của ,” Khương Mịch Tuyết , “ vì chúng đang chương trình, núi Thúy Lam phong tỏa, lẻn còn dễ dàng như lúc đưa Thanh Thanh —”