Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 103: Gọi nửa hồn, tặng nửa hồn?
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:05:42
Lượt xem: 351
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“???”
Kiều An Khang hét lên hai chữ “con dâu”, tất cả đều sững sờ.
Cái danh phận , thể tùy tiện nhận bừa ?
Cố Thiếu Đình lợi dụng ánh sáng lờ mờ của bóng ma, đá nhẹ Kiều Hạc đang xa.
“Ba thế? Đi cũng nhận con dâu ?”
Kiều Hạc: “……”
Anh hỏi ai bây giờ?
Mặc Thiên nghiêng đầu Kiều An Khang, chỉ tay , “Ông ?”
Kiều An Khang liên tục gật đầu.
Còn nghiêm túc chỉ chuỗi hạt cổ tay Mặc Thiên.
“Chân nhân Sài là sư phụ của con ? Chuỗi hạt là ông đưa cho con ?”
Mặc Thiên chớp chớp mắt, “ .”
“Thế thì chính xác !” Kiều An Khang kích động vỗ tay cái “bốp”.
“Chính là con! Kiều Hạc đến Đại Đạo Sơn để tìm con về đúng ? Bệnh của nó khỏi ? Hai đứa kết hôn ? Để bố chồng cho con , cái kho riêng của con trai nhiều tiền đấy, con dâu , tiền đó đều giao cho con quản hết!”
Kiều An Khang hào hứng đến mức dừng .
Thậm chí còn tự phong luôn danh phận “bố chồng” cho .
Mặc Thiên ông một cách kỳ quặc, “Con trai ông tìm vợ ? Nhìn ông kìa, lo đến phát điên luôn .”
Kiều An Khang: “……”
Kiều Hạc: “……”
Bầu khí chút lúng túng.
Kiều An Khang sờ sờ mũi, sắc mặt bỗng nhiên trở nên u sầu.
“Không Kiều Hạc tìm con về ? Vậy cơ thể nó thế nào , còn… còn …”
Bóng dáng mờ ảo của ông thoáng nhuốm vẻ thê lương.
Là nỗi buồn của một cha.
“Tạm .”
Mặc Thiên đáp.
Cô khẽ vuốt chuỗi hạt trầm hương, tiện thể bổ sung thêm một câu:
“Còn sống một năm nữa.”
“……”
Mọi trong phòng bệnh đồng loạt đưa tay ôm trán.
Ai nấy đều đau lòng cho ông bố già đang lơ lửng trung.
Hóa thành hồn .
Mà vẫn quên bồi thêm một nhát dao.
Cố Thiếu Đình im lặng nhắm mắt.
Nhà Tiểu Mặc Thiên.
Là hiểu rõ cách “an ủi” khác đấy…
Kiều An Khang mất một lúc lâu thốt lời.
Cả chìm suy tư.
Mãi , ông mới thở dài một thật dài.
“Cô bé, con nghĩ đến chuyện gả cho con trai ?”
Lần , ông đợi Mặc Thiên trả lời, mà tự hồi tưởng chuyện ba năm .
“Năm đó con trai , Kiều Hạc, mắc một căn bệnh kỳ lạ, ai chữa khỏi . Đến khi đường cùng, tình cờ gặp một vị cao tăng đắc đạo.”
“Cao tăng với rằng, Kiều Hạc một mối duyên lành, chỉ khi nó thành với định mệnh của , mới hy vọng sống sót.”
“Ta cầu xin cao tăng chỉ cho hướng . Ông chỉ bảo đến Đại Đạo Sơn, sẽ gặp một vị đạo sĩ già, đưa tín vật cho đó, còn mối nhân duyên thì để Kiều Hạc tự tìm!”
“Vậy nên mới giao chuỗi hạt cho ông , còn giữ một hạt, để Kiều Hạc dễ dàng theo tìm . ngờ, còn kịp về nhà báo tin cho A Hạc, gặp chuyện đường xuống núi…”
Trong lòng cha già tràn đầy tình thương dành cho con trai.
Kiều Hạc mím chặt đôi môi mỏng, nhắm mắt .
Mặc dù luôn cha vì mà hi sinh, nhưng khi thật sự thấy, càng cảm thấy áy náy và đau lòng hơn.
Cha con thể trực tiếp chuyện với , nhưng cả hai đều đau đáu khôn nguôi.
Những khác cũng xúc động thôi.
Chỉ riêng Mặc Thiên, chẳng gì cả.
Chỉ cảm thấy ông chú , thật nhiều lời.
Mặc Thiên gõ gõ lên bàn bát quái, sang với Kiều An Khang:
“Ta phép đưa ông về nhập hồn. Đừng chuyện nữa, coi chừng mất luôn cái miệng đấy.”
“Ta—” Kiều An Khang định lên tiếng.
Mặc Thiên thấy ông phiền quá, liền dứt khoát phép, chuẩn đưa hồn ông trở cơ thể.
Kiều An Khang thể chống cự.
Mặc Thiên chỉ , ông bay đến đó.
Vòng vèo hai vòng, ông bắt đầu trôi về phía xác của .
Nửa nhập trong.
Ngay lúc , bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-103-goi-nua-hon-tang-nua-hon.html.]
“Cứu mạng! Còn nữa!”
Phía hồn ảnh của Kiều An Khang, đột nhiên một giọng hét lên “cứu mạng”.
Mọi đều dọa giật nảy .
Mặc Thiên kỹ hơn.
Lúc cô mới phát hiện, phía hồn phách vốn mờ nhạt của Kiều An Khang, còn lơ lửng một hồn phách khác còn mờ hơn nữa…
Mờ đến mức giống như hoa mắt.
Lờ mờ rõ, gần như thể phát hiện, cứ như thể vô hình…
Mặc Thiên còn cách nào khác, kéo hồn Kiều An Khang trở .
Hồn phách – nông nhạt – thở phào một .
“Dọa c.h.ế.t ông .”
Mọi đổ dồn ánh mắt hồn phách .
Dù cố thế nào cũng thấy rõ diện mạo.
Chỉ thể mơ hồ nhận dáng gầy yếu, nhưng ngũ quan thì mờ đến mức chẳng thể phân biệt nổi.
Nghe giọng , vẻ là một đàn ông năm, sáu mươi tuổi.
Kiều An Khang cũng bóng đen nấp lưng cho giật .
“Ối giời ơi, ông là ai thế?”
Vừa hét lên chạy.
thoát khỏi đàn ông mặt .
Ông chạy , theo tới đó.
Hai hồn ma chạy vòng vòng trong phòng bệnh mười mấy vòng, cuối cùng đàn ông mặt cất giọng kêu lên:
“Đừng chạy nữa! chẳng đang dính với ông đây ! Nhìn , dính chặt ông, ông cõng một con ma mà thấy nặng ? Không thấy gáy lạnh lẽo ? Sao ma bám theo mà còn ? Ma còn sốt ruột hơn ông đấy!”
Người đàn ông mặt làu bàu trách móc Kiều An Khang.
Lúc Kiều An Khang mới nhận , và đang dính chặt lưng .
Không thể tách .
Nhìn y như song sinh dính liền, bóng ma chồng lên . dù hai lớp, mà vẫn cứ nhạt nhòa như giảm độ trong suốt đến 90%…
Mặc Thiên chằm chằm hai tầng hồn phách hồi lâu, cuối cùng hiểu : Thì đàn ông mặt yểm thuật định hồn, cố định Kiều An Khang.
Bây giờ nếu cô cứ phép, Kiều An Khang sống, nhưng đàn ông mặt sẽ chết.
nếu phép…
Hồn phách cũng thể bình sứ, trong vòng mười hai canh giờ, cả hai hồn sẽ tan biến, xác cũng chống đỡ nổi quá bảy ngày.
Nói trắng , hoặc là một chết, hoặc là cả hai cùng chết.
Mặc Thiên xoay nhẹ bàn bát quái trong tay.
Nghiêng đầu .
Giải thích tình hình mắt.
cô cũng cách.
Mặc Thiên chỉ hồn , chậm rãi :
“Chỉ cần tìm xác của đàn ông mặt, mới thể nghĩ cách tách hai hồn, giúp họ ai về nhà nấy.”
Nghe xong, sắc mặt đều đổi.
Kiều Hạc nghiêm nghị : “Nếu ngày mai tìm xác của đó, thì—”
“Không .”
Mặc Thiên Kiều Hạc định gì.
Anh đang bảo rằng nếu cả hai đều chết, thì chi bằng cứu một .
Vịt Bay Lạc Bầy
.
Thứ nhất, Mặc Thiên thể g.i.ế.c , nên cô sẽ phép kết thúc mạng sống của .
Thứ hai, Kiều An Khang đang gánh lưng một oan hồn, dù sống sót cũng yên , thậm chí sẽ mang tai họa đến cho cả nhà, dẫn đến oán hận chồng chất, tội nghiệt dứt.
Vậy nên Mặc Thiên thể như thế.
Hơn nữa…
Sao cô ép đến bước đường đó chứ…
Trên mặt Mặc Thiên hề chút lo lắng.
Thậm chí còn vẻ vui…
Kiều Hạc vẻ mặt của Mặc Thiên.
Anh nhíu mày, ánh mắt đầy lo âu.
đúng lúc , một bóng trắng lờ mờ lướt qua mặt :
“Thằng nhóc thối, lấy mạng hả? Cứu cha thì vứt sang một bên ! cho , mà cứu , dù ma cũng tha cho nhà các !”
Người đàn ông mặt bắt đầu chửi rủa.
Mà lắm mồm đến mức phiền c.h.ế.t .
Kiều Hạc theo phản xạ mà ngả đầu , tránh khỏi bóng trắng .
Người đàn ông mặt ngay mặt , quơ tay tát qua tát .
Đáng tiếc chẳng đánh trúng gì…
Diệp Phi vốn định lên tiếng chửi .
còn kịp mở miệng.
Chỉ thấy Cố Thiếu Đình bỗng nhiên thốt lên kinh ngạc:
“Ông thể thấy chúng chuyện!!!”