Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 114: Đó là chị dâu ba của em!

Cập nhật lúc: 2025-03-24 17:23:46
Lượt xem: 272

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên theo bóng dáng phụ nữ biến mất.

Sau đó, cô cúi xuống nhặt thẻ bói của lên.

Tự nhủ từ nay về , nếu chuyện gấp, sẽ tùy tiện bói nữa.

Cô chỉ thích xem chuyện của khác, chứ chẳng hứng thú xem vận mệnh của bản .

Cất thẻ bói túi vải, cô chuẩn đuổi theo mấy con mèo chó.

lúc , đám bảo vệ tìm xuất hiện.

Vừa thấy Mặc Thiên, họ lập tức nhận ngay.

Không là con bé điên rồ còn hơn cả bệnh nhân tâm thần của cả bệnh viện !

Mặc dù điên, nhưng chỗ dựa lớn.

Đây là mà viện trưởng Cố đích đưa đến.

Họ thể đắc tội.

Một bảo vệ lên tiếng hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô bé, thấy một nữ bệnh nhân nào ? Khoảng hơn hai mươi tuổi, gầy, tóc đen, mắt to.”

“Thấy .” Mặc Thiên thành thật trả lời.

Nghe , bảo vệ lập tức truy hỏi: “Ở ?”

Mặc Thiên nghiêm túc chỉ bức tường: “Chạy từ chỗ .”

Hai bảo vệ: ”……”

Họ im lặng một lúc, thêm gì.

Chỉ gật đầu với Mặc Thiên tiếp tục tìm ở nơi khác.

Mãi đến khi xa hẳn, xác định Mặc Thiên thể thấy, hai mới liếc .

“Con bé bệnh nhẹ, mấy bệnh nhân trong viện chúng còn điên bằng nó.”

“Nhà viện trưởng Cố… bệnh di truyền đấy chứ? Sao thần kinh ?”

“Cậu ngốc ! Người ở tầng là vợ của viện trưởng Cố, chuyện bệnh di truyền!”

“Chẳng lẽ nhà họ Cố thể ép phát điên?”

“Suỵt! Cậu sống nữa !”

Hai bảo vệ lập tức im miệng.

Ngó .

Chuyện của nhà viện trưởng…

Không thể tùy tiện bàn tán

Cố Nam Cảnh và Cố Thiếu Đình lùng sục khắp bệnh viện mà vẫn tìm thấy .

Thuộc hạ về báo cáo, cũng chẳng ai phát hiện bóng dáng của Diêu Phán Nhi.

Gương mặt Cố Nam Cảnh tối sầm, sắc lạnh đáng sợ.

Hoàn khác với hình ảnh viện trưởng Cố dịu dàng thường ngày.

Cố Thiếu Đình thấy em trai sắp nổi điên, liền vỗ vai : “Đi hỏi Mặc Thiên xem, khi con bé đấy.”

Lúc , Mặc Thiên dẫn Tiểu Hắc và Đại Hoàng về.

Cô ngả bãi cỏ, ngước bầu trời.

Mèo chó quẩn quanh bên cạnh.

Một khung cảnh an nhàn vô cùng.

hai em nhà họ Cố chẳng tâm trạng thưởng thức.

Cố Thiếu Đình bước đến bên Mặc Thiên, xổm xuống, chọc chọc mặt cô: “Thiên Thiên, thấy nữ bệnh nhân nào ?”

“Thấy .” Mặc Thiên đáp ngay lập tức.

Không cần chút thời gian suy nghĩ nào.

Nghe , sắc mặt Cố Nam Cảnh trầm xuống, tiến đến bên cạnh cô, từ cao xuống.

“Cô ?”

“Chạy .”

”……”

Mặt Cố Nam Cảnh đen đến mức đáng sợ.

Chưa bao giờ nghiêm khắc đến .

Vốn dĩ Cố Hoằng Thâm đủ lạnh lùng, nhưng giờ phút , so với , trông còn dễ gần hơn.

Cố Nam Cảnh trừng chằm chằm Mặc Thiên, cúi , túm lấy cổ tay cô, kéo cô từ đất lên, gắt gao cô chằm chằm.

“Sao thả cô ? Bệnh viện tường cao như thế, còn hàng rào điện, em thế nào đưa cô ngoài?”

Hắn nghiến từng chữ, giọng điệu như ăn tươi nuốt sống cô.

Cố Thiếu Đình thấy em ba sắp phát hỏa, vội vàng tiến lên, gỡ tay , kéo Mặc Thiên về phía .

Cố Thiếu Đình che chắn cô lưng: “Nam Cảnh, đừng dọa con bé, . Mau tìm, còn thể đuổi kịp.”

Cố Nam Cảnh chẳng hề để ý đến hai.

Hắn siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.

“Cô là bệnh nhân! Em ngoài sẽ ? Người trong bệnh viện ngoài, sẽ gây án mạng! Em chẳng gì cả, chỉ loạn!”

Nghe , Mặc Thiên đẩy nhị ca , bước lên phía .

Gương mặt bình tĩnh.

giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-114-do-la-chi-dau-ba-cua-em.html.]

“Cô tâm thần, em thấy mới là bệnh.”

“Em đang ?”

Ánh mắt Cố Nam Cảnh lạnh lẽo đáng sợ, đầy vẻ âm trầm.

Mặc Thiên chẳng hề sợ hãi.

Cô ngẩng đầu đối diện với ánh kinh của tam ca.

“Bệnh nhân bệnh, viện trưởng mới là bệnh nặng.”

Nói xong, cô lườm một cái thật to.

Sau đó ôm lấy Tiểu Hắc đất, vung tay vung chân bỏ .

Ngay cả túi vải bên hông cũng theo nhịp bước mà rung lên đầy vẻ giận dỗi.

Cố Thiếu Đình vội vàng đuổi theo.

“Thiên Thiên!”

Anh vươn tay định kéo lấy cánh tay Mặc Thiên để ngăn cô .

cô như thể mắt phía lưng .

Chỉ khẽ nghiêng , liền vặn né tay nhị ca.

Mặc Thiên đầu , liếc xéo .

“Đừng theo em. Anh mau đưa em trai kiểm tra đầu óc cho kỹ . Chả trách bệnh nhân trong viện mãi khỏi, vì viện trưởng đầu óc vấn đề mà.”

Cố Thiếu Đình khó xử mím môi.

“Em phụ nữ đó là ai ?”

“Ai?” Mặc Thiên hung dữ hỏi .

“Là chị dâu ba của em.”

”……”

Cố Thiếu Đình kể chuyện giữa lão tam và chị dâu ba cho Mặc Thiên .

Ban đầu, Cố Nam Cảnh bố của Diêu Phán Nhi giăng bẫy nên mới cưới cô .

Cả hai hề tình cảm khi kết hôn.

Lúc đó, Diêu Phán Nhi đang mang thai một cặp song sinh.

Từ khi mang thai đến lúc sinh nở, kết quả kiểm tra đều bình thường.

đến ngày sinh, rõ vì lý do gì, hai đứa trẻ đều sống nổi.

Lúc đưa khỏi bụng , chúng là thai c.h.ế.t lưu.

Diêu Phán Nhi chịu đả kích quá lớn, liệt giường mấy tháng trời.

Vịt Bay Lạc Bầy

Thế , một ngày nọ, cô như sống .

Tỉnh táo , nhưng trong đầu chỉ một suy nghĩ duy nhất— tìm con.

phát điên, chạy khắp nơi tìm kiếm.

rằng con chết.

Cố Nam Cảnh rõ, bọn trẻ còn.

Chính tay chôn cất hai đứa con của .

Hắn cùng cô tìm suốt ba tháng trời.

Diêu Phán Nhi càng lúc càng mất kiểm soát, ăn uống, ngủ nghỉ.

Thậm chí còn điên cuồng tự hại bản .

Nếu can thiệp, e rằng Phán Nhi sẽ mất mạng.

Cuối cùng, buộc mạnh tay đưa cô về.

khi trở về, Diêu Phán Nhi càng điên cuồng hơn, đòi ly hôn với .

Cố Nam Cảnh đồng ý, cũng tất thủ tục.

tính toán của Diêu Phán Nhi là khi còn quan hệ với Cố Nam Cảnh nữa, sẽ thể kiểm soát cô nữa.

vẫn ngừng bỏ trốn.

Không phương hướng, mục tiêu, chỉ điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.

Không tìm thì phát điên, cánh tay để vết sẹo d.a.o cứa.

Cố Nam Cảnh còn cách nào khác, đành giam cô trong bệnh viện.

Suốt ba năm nay, cũng từng thử để cô ngoài.

mỗi ngoài, cô như phát nghiện, tiếp tục tìm con.

Cứ lặp lặp

Cố Thiếu Đình kể xong.

Mặc Thiên ngừng vài giây.

Rồi mới sang nhị ca.

“Cô dối. Cô thực sự hai đứa con, vẫn còn sống.”

Câu của Mặc Thiên vang lên.

Cố Thiếu Đình cứng đờ cả .

Đứng sững tại chỗ.

Tin?

Hay là tin?

Vì đây là Mặc Thiên nhà họ mà…

Loading...