Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 116: Tôi Đi Cứu Em Gái Các Người

Cập nhật lúc: 2025-03-24 17:31:59
Lượt xem: 276

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên đến chỗ hẹn với La Dương.

La Dương chờ sẵn, Vu Tôn cũng trong xe.

Mặc Thiên lên xe, lệnh: “Đến viện điều dưỡng Bắc Sơn.”

Bây giờ, hồn phách của Kiều An Khang về thể xác.

thể đưa Vu Tôn kiểm tra tình trạng cơ thể của ông .

Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Vu Tôn trúng độc, còn bao lâu nữa sẽ mất mạng.

Vừa thấy Mặc Thiên, Vu Tôn lập tức tổ tông ngắn, tổ tông dài mà kêu gào:

“Tiểu tổ tông ơi, cứu , ? sắp hết thời gian !”

“Tiểu tổ tông , cô yêu cầu gì, nhất định sẽ giúp hết, một là một, quyết nuốt lời!”

“Tiểu tổ tông ơi, đừng mải nghịch mèo nữa, để ý đến , độc trùng của sắp chạy đến tim !”

Một lão già hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc râu bạc, gọi Mặc Thiên là tiểu tổ tông, kiểu gì cũng thấy kỳ quặc.

Mặc Thiên vuốt mèo, ngẩng đầu lên.

chằm chằm mặt Vu Tôn.

Chỉ thấy ông lão gầy nhom như con khỉ, giữa trán đen sì, da mặt bóng nhẫy như mài sáng.

Mặc Thiên chậm rãi : “Ông vẫn sống một ngày rưỡi nữa, đừng vội.”

Vu Tôn xong suýt : “Tiểu tổ tông, vội, mà sợ Diêm Vương vội! Nhỡ độc trùng chạy tim, Diêm Vương đến bắt thì ?”

Mặc Thiên , vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút: “ giữ mạng cho ông ba ngày thì chắc chắn là ba ngày. Diêm Vương thể đến sớm ? Chẳng lẽ ông tự sát ?”

Vu Tôn: ”…”

Nói chuyện với con nhóc , chắc chắn là tổn thọ!

Nếu cô mà ở Vu Y Cốc,

Từ nhỏ cốc chủ đánh cho câm !

Vu Tôn cảm thấy m.á.u huyết dồn lên não, độc trùng trong còn chạy nhanh hơn.

Ông vội vàng đầu , thèm thêm câu nào với con nhóc c.h.ế.t tiệt nữa.

Kẻo c.h.ế.t vì trúng độc,

Đã chọc tức c.h.ế.t !

Viện điều dưỡng Bắc Sơn.

Kiều Hạc chờ sẵn.

Mặc Thiên dẫn Vu Tôn đến.

“Đi kiểm tra xem, do Vu Y Cốc các ông .”

xong, còn lẩm bẩm một câu: “Các ông ác , vẫn sống đến bảy mươi tuổi nhỉ? Hay là c.h.ế.t mới xuống địa ngục chịu phạt?”

Vu Tôn: ”…”

thấy, thấy gì hết…

Ông đến mép giường, xuống.

Vừa mới đặt tay lên mạch Kiều An Khang, Vu Tôn xoa râu, đắc ý dậy.

“Đây đúng là độc trùng của Vu Y Cốc chúng , nhưng giải dược cần tự điều chế.”

Nói , ông Mặc Thiên đầy ẩn ý:

“Muốn cứu , cô giải độc cho .”

Nghe , Mặc Thiên bước tới, tóm lấy bộ râu bạc của ông , giật mạnh một cái: “Ông c.h.ế.t ngay bây giờ ?”

Vu Tôn giật đến kêu oai oái, vội vàng giành bộ râu đáng thương của .

“Con nhóc , đừng động tay động chân! Độc chỉ mới giải , chỉ cần cô cứu , sẽ chữa cho .”

“Ông tin thu lá bùa ngay bây giờ, ông lập tức c.h.ế.t tại chỗ ?”

Vu Tôn: ”…”

Lá bùa còn thể thu hồi ?

là…

Không nhân đạo chút nào…

Ông tức tối khoanh tay ngực.

Thực , ông thể giải độc của Kiều An Khang…

Độc trùng là do cốc chủ thả, thể để khác dễ dàng hóa giải ?

Vu Tôn đảo mắt suy tính, lát mới : “Vậy về Vu Y Cốc lấy thuốc, loại thảo dược ở tiệm thuốc bình thường .”

Mặc Thiên , liền lấy giấy bút từ trong túi : “Viết , tự tìm.”

“Cô tìm?” Vu Tôn khẩy đầy khinh thường.

Không ông quá, nhưng…

Suốt trăm năm qua, Vu Y Cốc từng ngoài xâm nhập.

Khi tổ sư khai lập Vu Y Cốc, ông chọn một nơi địa thế phong thủy tuyệt hảo và thiết lập một kết giới tự nhiên.

Đệ tử trong cốc, nếu thuốc do cốc chủ cấp mỗi tháng, thì thể xuyên qua kết giới để Vu Y Cốc.

Còn bình thường, đừng đến chuyện Vu Y Cốc—

Ngay cả tìm nó cũng là điều thể!

Vu Tôn vuốt râu, khinh khỉnh : “Ngay cả cổng cốc cô còn , còn tìm thảo dược? Nực .”

Nghe , khóe môi Mặc Thiên khẽ cong, lộ lúm đồng tiền nhỏ.

Giọng cô mang theo vẻ tinh nghịch, đầy đắc ý: “Ông tưởng, pháp khí của Vu Y Cốc các dễ cướp ?”

Vu Tôn sững , chợt nhớ đến hai món thần khí mà Mặc Thiên trực tiếp ném cho Vu Hiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-116-toi-di-cuu-em-gai-cac-nguoi.html.]

Lúc đó ông còn nghĩ con bé ngu ngốc.

Hóa , cô chủ ý?

Vu Tôn ngờ vực hỏi: “Ý cô là gì? Cô yểm bùa lên pháp khí?”

Mặc Thiên tinh quái chớp mắt: “ đặt ký hiệu định vị.”

Vu Tôn: ”…”

Thấy kế hoạch của sắp thất bại, ông đành đại mấy vị thuốc để đánh lạc hướng.

Không ngờ còn xong—

Bàn tay Mặc Thiên đập mạnh xuống tờ giấy: “Ông định lừa ?”

Vu Tôn: ”…”

Trời ạ, con nhóc chuyện gì cũng !

Nhìn vẻ ngây ngô, nhưng thực dễ lừa chút nào.

Ông ngẩng đầu lên, liền thấy Mặc Thiên giơ hai ngón tay đặt ngực, ánh mắt lạnh băng chằm chằm .

Chỉ một ánh mắt đó thôi khiến Vu Tôn run lẩy bẩy, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.

“Tiểu tổ tông, sai , dám nữa! Người giường , giải độc nổi! Loại độc trùng chỉ các đời cốc chủ mới thể hạ, chúng chỉ là tử, bất lực!”

Nghe , Mặc Thiên lập tức nhíu mày, ngón tay sắp điểm xuống ông .

Vu Tôn sợ đến mức hét toáng lên: “Tiểu tổ tông, cứu , nhưng thể cứu chị dâu cô!”

Mặc Thiên , tay liền khựng giữa trung: “Chị dâu nào?”

“Lục… Lục… Lục tẩu!”

Mặc Thiên nheo mắt đầy nguy hiểm: “Làm ông trúng độc gì?”

“Ờ… ờ…”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vu Tôn ấp úng hồi lâu, cuối cùng cắn răng thẳng: “Vì độc trùng đó là do hạ!”

Dứt lời, ông lập tức ôm đầu, chổng m.ô.n.g quỳ rạp xuống, gần như vùi cả mặt bụng .

Mặc Thiên lạnh lùng ông .

Một lúc , cô ném tờ giấy xuống mặt ông .

“Viết .”

Kiều Hạc đưa Mặc Thiên về nhà.

Suốt dọc đường, cô ôm mèo, lời nào.

Mãi đến khi xe dừng cổng nhà họ Cố—

Cô mới lên tiếng: “ sẽ cứu tỉnh cha .”

Kiều Hạc , đầu cô, khẽ gật đầu: “ tin cô.”

Nghe câu , Mặc Thiên thêm gì nữa.

Cô mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.

Bước chân cô còn nhẹ nhàng như khi, mà chậm chạp như đang tâm sự.

Kiều Hạc theo bóng lưng cô nhà, mới khẽ thở dài, dặn Diệp Phi: “Lái xe .”

Mặc Thiên về đến nhà—

Một luồng khí lạnh phả tới, khiến Tiểu Hắc cũng rùng một cái.

Bước phòng khách, cô liền thấy một cô gái đang nức nở.

Mặc Thiên nhếch mép nhạt.

Thì , vở kịch diễn đến đây .

Cô gái thấy Mặc Thiên về, càng lớn hơn: “Hương Vi cầu xin chị nhiều , nhưng chị vẫn chịu giúp, thậm chí thèm báo cảnh sát giúp chúng !”

Ba và các trai trong nhà, ánh mắt nghiêm nghị như đang chuẩn một buổi đấu tố.

Cố Nam Cảnh vốn rối bời vì chuyện tìm Phán Nhi.

Không ngờ buổi tối nhận cuộc gọi báo tin—

Hương Vi cũng mất tích.

Mà con nhóc , rõ ràng thể cứu Hương Vi, nhưng thờ ơ .

Cố Nam Cảnh nhíu mày, nhịn mà lên tiếng trách móc: “Hương Vi là con gái, bắt cóc, em hậu quả sẽ thế nào —”

.”

Mặc Thiên lạnh lùng cắt ngang lời .

Gương mặt cô đầy vẻ thờ ơ: “Dựa cứu cô ?”

“Mặc Thiên!” Cố Hưng Quốc cũng bước tới, vẻ mặt cha tràn đầy lo lắng: “Dù con giận Hương Vi, cũng nên lúc mà—”

Không đợi ông hết câu,

Mặc Thiên ngắt lời bằng giọng lạnh như băng: “Cô gây nghiệp quá nhiều, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Lời thốt

Cả phòng khách lập tức rơi tĩnh lặng.

Ánh mắt cô đều đầy cảnh cáo.

Mặc Thiên quét mắt quanh một vòng.

Rồi một lời, xoay thẳng ngoài.

Cố Thiếu Đình thấy thế liền đuổi theo, sợ cô giận dỗi mà gây chuyện gì.

Anh nắm lấy cánh tay cô: “Mặc Thiên, đừng chạy lung tung.”

Mặc Thiên đầu , nhếch môi lạnh.

Cô rút tay khỏi tay .

cứu ‘em gái’ của các về.”

Loading...