Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 127: Vũ Tuyết Có Thể Nói Được Rồi!

Cập nhật lúc: 2025-03-25 17:11:08
Lượt xem: 303

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vu Tôn bỗng dưng bừng tỉnh.

Tại đứa bé trong bụng Vũ Tuyết thể sống sót?

"Tán Hồn Tán" thuốc giải, định c.h.ế.t lúc canh ba, tuyệt đối thể sống đến canh năm!

Trước đó, Vu Tôn luôn thắc mắc, rốt cuộc Mặc Thiên dùng cách gì để cứu đứa bé trong bụng Vũ Tuyết.

Hóa … cũng là dùng m.á.u của Kiều Hạc!

Vừa nghĩ đến đây, phịch một tiếng quỳ rạp xuống mặt Mặc Thiên.

“Cô nãi nãi! Cô thể trơ mắt cháu trai nhỏ của mới đời c.h.ế.t chứ! Nếu cô thể cứu họ, thì chắc chắn cũng cứu mà!”

Một ông lão tám mươi tuổi, lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, tiếng rống to đến mức đinh tai nhức óc.

Vịt Bay Lạc Bầy

Không ai ngờ chơi chiêu .

Mọi đều ngây tại chỗ.

Kiều Hạc thấy Cố Bạch Dã vẫn còn đờ đẫn, liền giơ chân đá thẳng cẳng chân .

Cố Bạch Dã lập tức bừng tỉnh.

Anh lao đến, bịt chặt miệng Vu Tôn, để thêm một chữ nào.

“Ông già , ông linh tinh cái gì hả?!”

Vu Tôn ưm ưm a a giãy giụa.

Tô Như Lan nghi hoặc con trai, bước tới vỗ mạnh lưng Cố Bạch Dã.

“Con bịt miệng ông gì? Để ông ! Mẹ xem ông định cái—”

Bà còn xong, thấy Cố Bạch Dã nháy mắt điên cuồng như cơ mặt.

May mà Tô Như Lan hiểu con trai đủ sâu sắc, lập tức bắt tín hiệu.

Phản ứng của bà cực nhanh, ngay đó đổi giọng điệu ngay lập tức.

“Dù gì, cũng tin! Lão già thối tha, hại con dâu nhà nông nỗi , còn mặt mũi nào mở miệng?! Mau chữa khỏi cho con bé, nếu , sẽ bảo Thiên Thiên dán bùa lên mặt ông ngay!”

Vừa nhắc đến con gái, Tô Như Lan lập tức tự hào vô cùng.

Nhà ai lợi hại nhất? Đương nhiên là Thiên Thiên của bà!

Sáu thằng con trai?

Ngoài trai thì vô dụng!

Chỉ con gái bảo bối của bà là xinh , giỏi giang, sáu tên ngốc còn dám động nó!

Bà dõng dạc Mặc Thiên, quên mất luôn đang định gì.

Cố Bạch Dã vẫn giữ chặt Vu Tôn, phối hợp diễn trò với .

đấy! Ông già chuyên lừa đảo, một lời nào đáng tin cả. Đừng để phát ngôn bậy bạ trong nhà chúng !”

Vu Tôn: “Ưm ưm ưm—!!!”

Hắn thanh minh.

Ba bên mỗi diễn một vai, ai nấy đều diễn quá sâu, như chẳng chuyện gì nghiêm trọng cả.

Kiều Hạc họ diễn màn kịch vụng về, bất đắc dĩ xoa trán.

Cái nhà là sợ Vũ Tuyết ẩn ý trong lời bọn họ ?

Chẳng qua cô Cố Lão Lục, mà là một thông minh.

Tuy nhiên, Vũ Tuyết vẫn yên lặng, hề lộ biểu cảm gì khác thường, như thể chẳng thấy gì cả.

Không khí trong phòng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Mỗi đều tâm tư riêng.

Chỉ Vu Tôn là sắp Cố Bạch Dã bóp nghẹt đến chết!

Vu Tôn giãy giụa, kéo mạnh tay áo của Cố Bạch Dã, cố gắng nhắc nhở rằng tay còn một sắp nghẹt thở!

Nếu thả sớm, ông già sắp lên trời !

Cố Bạch Dã đen mặt chằm chằm Vu Tôn, lạnh lùng chỉ tay cảnh cáo.

Miệng phát tiếng, nhưng khẩu hình rõ ràng: “Im miệng.”

Vu Tôn lập tức gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ hiểu.

Cố Bạch Dã lúc mới buông tay.

Vu Tôn ngay lập tức hít mạnh mấy , giống như con cá thả xuống nước.

Cả cái nhà

Không ai là bình thường ???

Vu Tôn bàn của Vũ Tuyết, chậm rì rì bắt đầu bào chế thuốc.

Hắn pha chế từng chút một, chậm đến mức chẳng khác gì một con lười đang hoạt động ở tốc độ 0.1x.

Cố Bạch Dã là nóng tính, một bên mò mẫm như đang slow motion, tức đến mức suýt lật bàn.

Anh gõ "cộc cộc" hai cái xuống bàn, bực :

“Đổ hết , ?!”

“Không .” Vu Tôn đáp nhanh.

tay thì vẫn đủng đỉnh như cũ, hận thể đếm từng hạt bột mới cho bát.

Cố Bạch Dã giận đến nghiến răng, cố gắng kiềm chế hất cả đống thuốc bột mặt .

lúc , Mặc Thiên chậm rãi lên tiếng:

“Mỗi ngày ông sống sót, đều là ban cho ông. Giờ chỉ cho ông đúng năm phút.”

Cô giơ tay lên, xòe năm ngón tay.

Lời dứt—

Vu Tôn bật chế độ thần tốc, lập tức đổ luôn nửa gói thuốc bát, hòa với nước ấm, đẩy sang Vũ Tuyết.

“Uống .”

Cả căn phòng đồng loạt im lặng, lão già nên lời.

Đây chính là minh chứng sống của việc bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!

Từ lúc Mặc Thiên lên tiếng đến khi Vũ Tuyết uống thuốc..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-127-vu-tuyet-co-the-noi-duoc-roi.html.]

Tổng thời gian: Ba phút.

Vu Tôn vỗ tay phủi bụi, ung dung :

“Xong , .”

Mọi càng im lặng hơn.

Cố Bạch Dã tức điên, đập mạnh một phát đầu Vu Tôn:

“Lão già khốn nạn.”

Vu Tôn đánh đến mức râu cũng lệch sang một bên, tức giận phản bác:

mới cứu vợ đấy nhé—”

“Bố láo!” Cố Bạch Dã cắt ngang. “Nếu ông đầu độc, thì Tuyết Nhi câm ?!”

Vu Tôn: “……”

Xong đời.

Hắn quên mất vụ

Nhìn thấy Cố Bạch Dã giơ nắm đ.ấ.m lên nữa, Vu Tôn cuống quýt ôm đầu, cố gắng tự bảo vệ bản .

kịp đánh—

Một giọng khàn khàn, yếu ớt bỗng vang lên trong phòng:

“Mẹ… Thiên Thiên…”

Dù giọng còn khàn đặc, nhưng từng chữ vô cùng rõ ràng.

Mọi đồng loạt đầu, về phía Vũ Tuyết.

Cô kinh ngạc sờ cổ họng của , như tin chính tai .

Cô thực sự thể ?!

Vừa nãy… là cô thật sự phát âm thanh ?!

Phục Tuyết càng thử, càng cảm thấy thú vị, liền lặp lặp :

“Mẹ… Thiên Thiên… Mẹ… Thiên Thiên… Mẹ… Thiên Thiên…”

Giống như một đứa trẻ tìm trò chơi mới, cô cứ thế gọi mãi dừng.

Tô Như Lan vui mừng khôn xiết!

Con dâu thứ sáu của bà… .

Trước đây, mỗi gọi “”, hai con Tô Như Lan và Vũ Tuyết trông chẳng khác nào đang yêu xa mạng, chỉ thể thấy chữ hiện lên màn hình.

hôm nay…

Lần đầu tiên bà thấy con dâu gọi một tiếng “”!

Tô Như Lan vui sướng đến phát điên!

Bà kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Vũ Tuyết, hét lên đầy hào hứng:

“Bảo bối Tuyết Nhi! Mẹ chuẩn quà cho con!”

Hai con , nắm tay vòng vòng ngay tại chỗ.

Sau một lúc lâu, cả hai mới bình tĩnh trở

Vũ Tuyết đỏ mặt, chân thành về phía Mặc Thiên, trong mắt như chứa cả tấm lòng:

“Cảm ơn em, Thiên Thiên.”

Mặc Thiên vẫn biểu cảm gì đặc biệt.

đôi mắt đen nhánh của cô chớp nhẹ một cái.

Vũ Tuyết khẽ, lập tức hiểu ngay ý con nhóc .

Sau đó, cô sang Kiều Hạc.

Lúc ở bệnh viện, cô còn kịp cảm ơn .

“Cảm ơn Nhị gia Kiều cứu con của .”

Kiều Hạc , khẽ sững .

Hắn nên nhận lời cảm ơn .

Nếu Vũ Tuyết sự thật…

Hắn chỉ thể bất đắc dĩ, coi như đáp cô.

Vũ Tuyết lượt cảm ơn từng trong phòng.

Chỉ riêng… Cố Bạch Dã là phần.

Anh chờ mãi, chờ mãi…

Cuối cùng phát hiện tên vẫn gọi.

Cố Bạch Dã nhịn nổi nữa, liền đẩy Vu Tôn ngã lăn xuống đất, nhanh chóng chiếm lấy vị trí đối diện Phục Tuyết.

Anh chớp mắt chờ mong, như một đứa trẻ mong điểm danh:

“Tuyết Nhi? Không với chồng ?”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua…

Phục Tuyết vẫn lấy một .

Cố Bạch Dã cảm thấy .

Anh bực bội gõ bàn, nhíu mày:

“Tuyết Nhi, em thấy thằng sống sờ sờ đối diện ?”

Vũ Tuyết thậm chí còn chẳng thèm liếc một cái.

Cố Bạch Dã vui.

Hắn gõ bàn đầy bất mãn: “Tuyết Nhi, em thấy một sống sờ sờ đối diện ?”

Vũ Tuyết liếc một cái.

Rồi đầu .

lời nào, nhưng Cố Bạch Dã vẫn .

Rõ ràng ba chữ: Không quen .

Loading...