Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 142: Con không phải của anh, đừng để nó gọi anh là ba
Cập nhật lúc: 2025-03-27 12:47:37
Lượt xem: 263
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hạc thấu chuyện.
Con nhóc chọc tức .
Dám nhảy nhót mặt sư tôn của cô .
Hôm nay, Mặc Thiên đại sư sẽ dạy bọn chúng cách .
mà…
Kiều Hạc nhớ lời Mặc Thiên về vị cao nhân trong đạo quán mà cô đánh , khỏi nhướng mày.
Cũng may sống chẳng dài.
Nếu sống lâu, thật sự nỡ để con nhóc gây họa…
Đám lăn lộn đất.
Sợ đến mức gọi cha .
Đây là tà thuật gì ? Đây chính là sức mạnh phương Đông trong truyền thuyết …
Chúng nó sợ đến mềm nhũn cả chân, nhưng dám bò dậy.
Cắn răng gắng gượng quỳ xuống chỗ ngã.
Theo lời Mặc Thiên, cúi đầu lạy rầm rầm ba pho tượng thần phía .
Cảm giác nếu lạy…
Vị đại tiên thể vặn đứt đầu bọn chúng bất cứ lúc nào…
Kiều Hạc ở cửa.
Xa xa quan sát.
Lúc , nhất là đừng gần quá, kẻo con nhóc đánh bừa phân biệt, vô tội thương…
mà, cũng hẳn là đánh bừa.
Con nhóc vẫn tha cho hai đứa trẻ đang quỳ đằng .
Tiếc là Mặc Thiên bỏ qua chúng.
Mà hai đứa nhóc điều.
Cả hai mặc đạo bào xanh, khuôn mặt lấm lem bùn đất.
Lăn một vòng mặt đất.
Vừa thấy Mặc Thiên chế ngự đám đồng bọn, những chạy.
Mà còn , ngoan cố chống cự.
Hai đứa lật một cái, mỗi đứa rút từ trong túi một khẩu s.ú.n.g đồ chơi.
Ngay đó, lao về phía Mặc Thiên, s.ú.n.g b.ắ.n từng tràng biu biu, phóng đủ loại côn trùng kèm theo làn khói mờ mịt.
Mặc Thiên mặt lạnh hai con nhóc con.
Mặc kệ chúng nó b.ắ.n về phía .
Tiếc là, đám côn trùng đến gần Mặc Thiên, như hóa đá, chỉ dám lượn vòng quanh cách chân cô chừng năm, sáu phân, dám tiến thêm dù chỉ một bước.
Hai đứa trẻ tức giận dậm chân.
Ngồi xổm xuống, cầm s.ú.n.g đồ chơi xua lũ trùng: “Xông lên, lên ! Đồ ngốc!”
Đáng tiếc, côn trùng ngu.
Nơi nào nguy hiểm, chúng nó tránh.
Không giống như một đứa trẻ ngu ngốc nào đó.
Hai đứa nhóc thấy chiêu , vẫn chạy.
Lập tức nghĩ cách mới.
Mỗi đứa thò tay túi, nắm một vốc bột phấn, hất thẳng mặt Mặc Thiên.
bột phấn còn kịp tán giữa trung.
Mặc Thiên nhanh tay vung ngược .
Túm trọn vốc bột.
Rồi phụt một cái, ấn thẳng mặt hai đứa nhóc.
Chớp mắt, hai đứa trẻ lem luốc, biến thành hai cục bột trắng toát.
Hai bé trừng mắt .
Chạy ư?
Không thể nào chạy!
Hai đứa trẻ cần nhiều, chỉ liếc một cái, lập tức hiểu ý.
Chúng đồng loạt lao Mặc Thiên, một đứa ôm chân trái, một đứa ôm chân , đồng thời há miệng định cắn.
Tiếc là, chúng còn kịp chạm ống quần của Mặc Thiên.
Đã cô dán một lá bùa lên trán mỗi đứa.
Hai đứa nhỏ lập tức đờ .
Vịt Bay Lạc Bầy
Tay chân đều còn là của nữa.
Bịch bịch—
Cả hai quỳ xuống mặt Mặc Thiên.
Không thể lên, chỉ thể nghiến răng nghiến lợi đe dọa cô.
“Sư phụ! Mau về đây, g.i.ế.c giết giết!”
“Chờ đó! Sư phụ về, đánh c.h.ế.t !”
Hai nhóc con, còn sõi, mà phun lời hung hăng .
Mặc Thiên lạnh lùng liếc chúng: “Từ giờ chính là sư phụ của hai đứa. Còn dám gọi khác là sư phụ, thì quỳ xuống lạy .”
Một thằng nhóc mặt mày khinh khỉnh: “Sư phụ của —”
Đông!
Đầu bé thể khống chế mà dập mạnh xuống đất.
Cú quá mạnh, ngay lập tức nổi lên một cục u to tướng.
Thằng nhóc đơ vài giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-142-con-khong-phai-cua-anh-dung-de-no-goi-anh-la-ba.html.]
Rồi oà một tiếng rống lên.
Mặc Thiên thấy nó thảm như , liền túm lấy tay áo đứa bên cạnh, kéo qua lau nước mắt cho nó.
“Ta là cô cô của hai đứa, gọi là sư phụ cô cô. Thứ bỏ nào cũng thể nhận sư phụ ? Hai đứa nhóc con , điều, trách. Sau còn ngoan ngoãn, vi sư sẽ phạt hai đứa… ừm… cho heo ăn.”
Kiều Hạc ở cửa nhịn mà chống trán.
Nhìn , con nhóc đầu sư phụ.
Kinh nghiệm còn non lắm…
mà, hai thằng nhóc , từ trở thành cháu của Mặc Thiên ?
Kiều Hạc nheo mắt, chăm chú mặt chúng…
Nhìn một hồi lâu.
Ừm, chẳng cái gì.
Một lớp bùn, một lớp đất, thêm một lớp bột…
Miễn cưỡng thể thấy hai con mắt đen láy, đảo tới đảo lui.
Tràn đầy vẻ phục.
Chắc chắn đang nghĩ cách đấu trí đấu dũng với sư phụ cô cô của chúng…
Đám đạo sĩ trong đại điện dập đầu đến mức sàn nhà rung lên theo nhịp.
Vậy mà Mặc Thiên vẫn ý định tha cho họ.
Tên đạo sĩ Tây dập đầu lóc van xin:
“Sư phụ cô cô, tượng thần… !”
Mặc Thiên lườm một cái:
“Ai là sư phụ cô cô của ngươi? Ngươi nghĩ thần tượng của đạo gia là để lừa ? Nếu các ngươi thành tâm đủ, sư tôn tự nhiên sẽ báo cho các ngươi khi nào thể dừng .”
Đám đạo sĩ giả dám dừng .
Một đám cứ thế dập đầu “rầm rầm” ngừng, đến mức bụi trần đại điện cũng bắt đầu rơi lả tả xuống.
Cứ như suốt gần một canh giờ.
Cuối cùng, ba pho tượng phía cũng động tĩnh.
Chỉ thấy hương đang cháy trong đạo quán đột nhiên tắt ngóm, còn sót dù chỉ một tia lửa nhỏ.
Lúc , đám đạo sĩ mới dám dừng .
Bọn họ đầu Mặc Thiên, chờ đợi sư phụ cô cô tha thứ.
Mặc Thiên chắp tay ngực, cúi đầu hành lễ với ba pho tượng, đó mới sang đám đạo sĩ giả.
“Kẻ tội thì tự thú, kẻ nghiệp thì tự chuộc. Từ nay về , bước đạo quán thắp hương nữa. Thần tôn của cứu kẻ mang tội nghiệt. Nếu các ngươi , tự khắc sẽ thiên phạt giáng xuống.”
Giọng của Mặc Thiên như ma âm, khiến cả đại điện run lên bần bật, đến mức sợ đến nỗi nhịn mà tiểu quần.
Họ trợn tròn mắt theo bóng lưng của cô, tận mắt chứng kiến cô dẫn hai hộ pháp của đạo viện rời khỏi đại điện.
một ai dám ngăn cản.
Chỉ khi bóng dáng ba khuất hẳn từ lâu, họ mới sợ hãi lóc tìm sư phụ cầu cứu…
Theo lời Mặc Thiên mà , chỉ con đường c.h.ế.t mà thôi…
Mặc Thiên dắt theo hai con nhóc con về nhà.
Vừa cửa, liền ném thẳng chúng phòng khách.
Lúc , tất cả nhà họ Cố đều mặt, ngay cả Tô Như Lan cũng ở đây.
Họ đang lo lắng vì tìm thấy Mặc Thiên, ngờ cô tự về.
Cả nhà hai đứa nhỏ bẩn thỉu trong phòng khách, ai nấy đều sững sờ.
Một lúc lâu , Tô Như Lan đến bên cạnh hai đứa trẻ: “Thiên Thiên, chuyện là ? Hai đứa nhỏ là ai?”
“Cháu .”
“Cái gì???”
Biểu cảm của Tô Như Lan thể là kinh hãi tột độ.
Trước đó còn tưởng con nhóc chỉ đùa.
Không ngờ, nó thực sự …
Tô Như Lan lo lắng kéo lấy hai đứa trẻ.
Đừng là Mặc Thiên nhất thời nổi điên, cướp luôn con nhà đấy nhé.
Con cái là báu vật của mỗi nhà.
Nhà họ Cố từng nếm trải nỗi đau mất con, tuyệt đối thể để khác chịu đựng điều tương tự.
Tô Như Lan cũng chẳng ngại bẩn, liền ôm lấy hai đứa nhỏ: “Hai đứa tên gì? Nhà ở ? Trời ơi, mà lấm lem thế …”
Bà lấy khăn tay, dịu dàng lau mặt cho hai đứa trẻ.
hai nhóc con chẳng hề khách sáo chút nào.
Cả hai đẩy mạnh Tô Như Lan .
Khiến bà vững, ngã xuống đất.
“Mẹ!”
Đám em nhà họ Cố đồng loạt bật dậy, vội vàng chạy tới đỡ .
Cố Nam Cảnh sang Mặc Thiên.
“Con nhóc , em cướp con nhà ai về đấy? Mau trả cho !”
Mặc Thiên vốn sẵn món nợ tính với lão tam.
Giờ thấy , lửa giận càng bốc cao.
Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên quyết thẳng Cố Nam Cảnh.
Dù thấp hơn một cái đầu, nhưng khí thế hề thua kém.
“Cố lão tam, lập tức đón Diêu Phán Nhi về ngay, với chị , con tìm thấy !”
“Nếu đón, ngày mai sẽ đuổi hết bệnh nhân trong bệnh viện của , chừa một ai.”
Nói xong, Mặc Thiên vẫn hết giận, trừng mắt lão tam.
“Con của , đừng để chúng gọi là ba.”