Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 162: Núi Vu Y, Âm Khí Ngập Tràn

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:48:22
Lượt xem: 210

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đáng tiếc, Sở Dương mới đến cửa xe bên

Tài xế phía bước xuống.

Người cao to vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, mặt một vết sẹo dài, dù là ban ngày thấy cũng đủ giật .

Vịt Bay Lạc Bầy

Vừa xuống xe, Diệp Phi túm lấy cổ áo Sở Dương, chẳng cho cơ hội chạm cửa xe.

Hệt như đại bàng vồ gà con, nhấc bổng Sở Dương lên nhét thẳng ghế phụ lái.

Loại thiếu gia như Sở Dương, từ đến nay từng hàng ghế .

Hắn trừng mắt với Diệp Phi, nghiến răng : “Chỗ chỗ nên !”

“Cậu nghĩ nên ?”

Diệp Phi khẩy, đầy vẻ khinh bỉ: “Cậu nên trong xe . Cái ghế đó là ơn huệ lớn của thiếu gia nhà , đừng điều. Nếu thì xuống xe ngay, để chỗ cho hơn !”

Sở Dương: “…”

Hừ, hùng chịu thiệt mắt!

Vì đại sư Mặc Thiên, ghế phụ thì , đây là hy sinh vì con đường theo chân thần tiên! Nhịn!

Hắn khoanh tay ngực, mặt đen sì, thêm lời nào.

Diệp Phi mở cửa , cung kính mời thiếu gia lên xe.

Kiều Hạc , ánh mắt mang ý , chậm rãi đánh giá Sở Dương.

Cháu trai nhà họ Sở… rảnh rỗi thế ?

Hay là…

Anh liếc sang Mặc Thiên bên cạnh, khẽ nhướn mày.

Hay là thằng nhóc … đang suy nghĩ kỳ lạ nào đó?

Cả nhóm lên xe tiến về Vu Y Cốc.

Mặc Thiên đến đây chỉ để bàn bạc chuyện xây đạo quán, mà còn tìm loại dược liệu thể cứu cha Kiều Hạc—Thanh Hồn Thảo.

Theo lý mà , những độc dược và cổ trùng điều chế trong Vu Y Cốc thì giải dược của chúng chắc chắn cũng ở trong cốc.

tên cốc chủ vô dụng Vu Kim rõ ràng pháp lực kém cỏi, khả năng khống chế cổ trùng cũng chỉ ở mức trung bình.

Vậy nên luyện giải dược cho loại cổ độc mà cha Kiều Hạc trúng cũng là điều bình thường, Mặc Thiên hề ngạc nhiên.

Có điều, cô cảm thấy tất cả dược dẫn hẳn đều đang cất giấu trong cốc.

Hôm nay cô đến đây chính là để tìm kiếm thật kỹ một phen.

Mặc Thiên cố tình chọn thời điểm hoàng hôn để lên núi.

Đợi đến khi lên đến đỉnh, trời sẽ tối hẳn.

Vì trong đơn thuốc yêu cầu tìm đến nơi cực âm, nên Thanh Hồn Thảo hẳn cũng mọc ở nơi âm khí dày đặc nhất.

Trước đây, cô lục soát Vu Y Cốc nhưng tìm thấy loại thảo dược .

Vậy thì đổi thời điểm, chờ đến ban đêm, lúc âm khí nặng hơn để tìm thử.

Diệp Phi lái xe đến chân núi dừng .

Bốn bọn họ leo núi lên.

Ngọn núi phần tà môn, đây cũng từng đến đây khai hoang, cải tạo vùng đất hoang

kết cục vô cùng thê thảm.

Mất tiền thì đáng kể, nhưng thương, thậm chí mất mạng mới là chuyện lớn.

Không đội thi công nào thể rút lui an , tất cả đều trả giá bằng máu.

Sau vài động thổ, chẳng còn ai dám nhận thầu ngọn núi hoang nữa.

điều đó trở thành lợi thế của Kiều Hạc.

Chỉ vì ngọn núi quá xui xẻo…

Nên mới dễ dàng mua khu đất hoang .

Dù thủ tục phê duyệt vẫn tất, nhưng chuyện gần như là chuyện chắc chắn.

Chính quyền còn sốt ruột đẩy mảnh đất hơn cả .

Tất nhiên, tiền cũng chẳng ít.

Kiều Hạc bận tâm.

Một là vì “Người , tiền tiêu hết” đúng là một bi kịch nhân gian.

Hai là vì… giàu, giàu đến mức tiêu mãi cũng chẳng hết.

Ngọn núi ma quái , đường hiểm trở khó khăn, đúng lúc chạng vạng tối, trời càng lúc càng đen, khiến đường chân càng khó .

Mặc Thiên khẽ nhíu mày.

ngờ, chỉ mới nửa tháng đến, mà núi ngập tràn âm khí.

Giống như lời cảnh sát La Dương của Tổ Chuyên Án —Bắc Kinh như thể quỷ ổ nổ tung

Hoàn khác với cô đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-162-nui-vu-y-am-khi-ngap-tran.html.]

Mặc Thiên ngước lên đỉnh núi, thể lờ mờ thấy bóng dáng một đám quỷ hồn lởn vởn khắp núi…

Có điều, cô để tâm.

Xưa nay, chỉ ma quỷ sợ cô.

Sao thể đến lượt cô sợ ma quỷ chứ?

Mặc Thiên bước nhẹ nhàng, tiếp tục leo núi.

Ba đàn ông phía , chỉ thể theo từng bước của nàng.

Càng trời càng tối, càng gió càng lạnh.

Sở Dương căng thẳng, bước nhanh hơn để bắt kịp Mặc Thiên, cảnh giác kéo lấy tay áo cô:

“Đại sư, nơi âm u rợn thế? Không thứ gì sạch sẽ chứ?”

Nghe , Mặc Thiên nhe hàm răng nhỏ trắng muốt, tủm tỉm:

“Vậy là cũng cảm nhận !”

Sở Dương: “…”

Kiều Hạc: “…”

Diệp Phi: “…”

Câu của Mặc Thiên như một cái định phù.

Ba ngay lập tức sững tại chỗ, ai dám bước thêm một bước.

Vị cô nãi nãi … đang đẩy Quỷ Môn Quan đấy ?!

Sắc mặt ba kỳ lạ vô cùng.

Mặc Thiên nhận bọn họ đang lúng túng.

Cô thản nhiên tiếp tục leo lên.

Đi hai bước, cô mới phát hiện ai theo kịp.

Quay đầu , cô bọn họ, ngây thơ hỏi:

“Các sợ ma ?”

“…”

Câu hỏi thừa quá đấy!!!

Người bình thường ai mà sợ ma chứ!!!

cả ba đàn ông đều ai dám lên tiếng.

Hai chữ sợ ma quá mất mặt, miệng .

Dù họ , nhưng Mặc Thiên hiểu hết.

Cô giơ tay, chỉ lên đỉnh núi.

“Trên núi nhiều quỷ, nhưng ở đây. Dưới núi ít quỷ hơn, nhưng các chẳng ai đối phó nổi. Vậy các lên núi, xuống núi?”

“…”

Cả ba đồng loạt thở dài.

Đây là câu hỏi trắc nghiệm ?

Rõ ràng .

Cái cô đưa , căn bản chính là một câu hỏi sinh tử!

Lúc chỉ còn cách ôm chặt cái đùi vàng của Mặc Thiên.

Tất nhiên, chẳng ai chọn xuống núi cả.

Vậy là cả nhóm vội vàng tăng tốc, leo thẳng lên đỉnh núi.

Không khí đỉnh núi càng thêm quỷ dị.

Ngay cả ánh trăng và trời cũng biến mất, chỉ còn mây đen dày đặc, bao phủ cả bầu trời.

Gió rít mạnh, lạnh lẽo và âm u.

Làn gió thổi qua mặt, giống như bàn tay lạnh lẽo của thứ gì đó đang vuốt ve da thịt.

Sở Dương sợ đến mức hai chân run lập cập.

Hắn bám chặt lấy cánh tay Mặc Thiên, dám buông dù chỉ một giây:

“Đại sư! mới từ Quỷ Môn Quan trở về, dẫn đến chỗ nữa chứ? sợ lắm!”

“Không mở mang tầm mắt ?”

Mặc Thiên , đảo mắt, đó từ trong tay áo rút ba lá bùa, híp mắt với ba :

giúp các rõ hơn một chút nhé.”

Nói xong, cô liền ném ba lá bùa về phía ấn đường của họ.

Khoảnh khắc đó—

Trước mắt quả nhiên rõ ràng hơn…

tim thì suýt nữa ngừng đập!!!

Loading...