Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 170: Ba mày không đến, nhưng mẹ mày đến rồi!

Cập nhật lúc: 2025-03-31 16:57:03
Lượt xem: 279

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“……”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Việc mà Mặc Thiên đại sư , vô lý nhất, chỉ vô lý hơn!

Ngôn ngữ loài còn đủ để diễn tả lòng ‘kính phục’ của đối với cô…

Chỉ hai đứa nhóc là hưởng ứng nhiệt liệt, hổ.

Quần leo núi còn khóa kéo tiện lợi, hai thằng nhóc kéo xuống một phát, liền móc con chim non, cứ như đang cầm s.ú.n.g phun nước mà lao về phía Vu Thiên Tài!

Vu Thiên Tài ngờ con nhóc độc ác đến !!!

Hắn sợ đến mức bay toán loạn khắp ngọn núi!

Hai đứa nhóc đuổi theo lão quỷ, đuổi nhỏ giọt…

Không dám xịt hết một , mà nhỏ một chút, kìm , chờ đuổi sát mới xịt tiếp…

Cố Nam Cảnh thể chịu nổi nữa.

Hắn xoa trán, nhắm mắt , thở dài thườn thượt.

Một cô cô điên, dẫn lệch hai thằng cháu…

Nhà họ Cố sinh ba cái thứ !

Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh mà!!!

so với nhà họ Cố, kẻ xui xẻo hơn chính là Vu Thiên Tài đang bay loạn khắp ngọn núi…

Hắn bay cao, hai đứa nhóc xịt tới .

, Mạc Thiên tiện tay thưởng cho lão quỷ một lá bùa Định Thân, bắt ngoan ngoãn ở độ cao mà trẻ con thể với tới, chờ chết…

Vu Thiên Tài ngửa mặt lên trời đầy căm phẫn!

Trời xanh ơi!

Đất dày ơi!

Làm thể còn vô liêm sỉ hơn cả quỷ thế hả!!!

Đáng tiếc, tiếng ai oán của chẳng lọt tới tai thần linh, vì hộ khẩu của vốn dĩ thiên giới.

Lúc , chỉ hai đứa nhóc chịu để ý đến .

Không chỉ để ý, mà còn như hai đóa hoa!

Hai thằng nhóc chẳng chút khách sáo, xả hết chỗ nước tiểu nhịn nãy giờ lên cái bóng quỷ của Vu Thiên Tài!

Vu Thiên Tài, từ lúc sống đến lúc chết, bao giờ chịu nỗi nhục như thế !

Hắn hận thể cắn lưỡi tự tử để giữ gìn danh tiết…

quỷ thì… lưỡi mà cắn?

Lúc , Vu Thiên Tài kêu trời trời thấu, kêu đất đất chẳng .

Chỉ thể cam chịu một cái… bô đêm…

Dính nước tiểu đồng tử, bóng quỷ của ngày càng nhạt, ngày càng mờ…

Hai thằng nhóc hí hửng, mở nắp hũ hồn

Miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Chớp mắt một cái.

Vu Thiên Tài thu trong hũ hồn…

Ngọn núi quỷ, chợt trở nên yên ắng.

Ánh trăng trong trẻo rải xuống, soi sáng khắp núi non, cả ngọn núi chìm trong ánh trăng, tĩnh lặng mà yên bình.

Không bao lâu .

Trong núi vang lên tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót.

Có hương cỏ nhè nhẹ.

thở của nhân gian…

Núi quỷ sống .

Bất kể là tin quỷ, tin quỷ, những kẻ tin nhưng cố ép bản tin…

Giờ phút , ai cũng cảm nhận —núi quỷ đổi.

Mặc Thiên sang Kiều Hạc, lệnh: “Cử đưa cha lên đây.”

Kiều Hạc kinh ngạc nhướn mày: “Bây giờ?”

Mặc Thiên nghiêng đầu : “Cha thể chất yếu như thế, nãy mà mang lên, sợ ma quỷ dẫn ông luôn ?”

Kiều Hạc: “…”

Thôi kệ , con nhóc thì thể ý gì chứ?

Nó chỉ đơn giản là dùng một câu dằn mặt thôi…

Kiều Hạc gì thêm, trực tiếp gọi xuống núi, bảo họ sắp xếp xe cứu thương đưa cha lên.

Trong lúc chờ đợi, cả đoàn tiến Cốc Vu Y, cũng chính là nơi Mặc Thiên chuẩn xây đạo quán.

Nơi danh sơn, cũng chẳng núi cao, theo lý thì là lựa chọn phong thủy lý tưởng của Đạo gia.

trong núi nước, trong nước thần thú, nếu đất linh thần cấp, thì chẳng thể nuôi nổi Võ Vệ.

Mặc Thiên đỉnh núi, hài lòng xuống thung lũng bên .

Tâm trạng cô , ánh mắt quét qua từng , đó bá vai Diêu Phán Nhi, tay nhỏ phẩy một cái lên bầu trời Cốc Vu Y.

“Nhìn xem! Đây là đạo viện gây dựng cho chị đó!”

Mọi : “…”

Đừng con nhóc ít sách, thật phim truyền hình xem ít, lời thoại lộn xộn gì cũng thể thuận miệng tuôn , còn tiện thể chế cho nát bét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-170-ba-may-khong-den-nhung-me-may-den-roi.html.]

Diêu Phán Nhi bãi hoang tàn chân núi.

Vô cùng hưởng ứng, vỗ tay một cái: “Thiên Thiên thật lợi hại! Có em ở đây, quỷ cũng thành ngoan ngoãn!”

Quỷ: Ta cần thể diện ???

Bất kể quỷ ý kiến gì , Mặc Thiên vô cùng hưởng thụ.

Bước chân vốn dĩ chậm rãi của cô, bỗng trở nên nhẹ nhàng, uyển chuyển…

Cô xuống thung lũng.

Việc đầu tiên chính là dẫn Vũ Vệ đến hàn đàm.

Cô vỗ vỗ lên chiếc sừng đầu Vũ Vệ.

“Vũ Vệ bảo bối, giúp ngươi phong ấn kết giới, để ai trộm dược thảo, ?”

“Ying~” Võ Vệ đáp nhanh.

Nó vẫy đuôi, đung đưa chiếc túi nhỏ của Mặc Thiên, trông chẳng khác nào một con khỉ con.

Mọi kinh hãi cảnh một một thú trò chuyện.

Bảo bối?

Một bảo bối mấy vạn tuổi…

Người thường , đàn ông đến c.h.ế.t vẫn là thiếu niên.

Hóa , so với thần thú, đàn ông chẳng là gì cả.

Vịt Bay Lạc Bầy

Thần thú trải qua bao biển dâu, vẫn là… bảo bối.

Mặc Thiên nhận nét mặt kỳ quái của .

Cô ôm lấy Vũ Vệ, xuống bên bờ hàn đàm.

Vừa tinh nghịch tết b.í.m đuôi của nó, : “Ta cần hái một cây Thanh Hồn thảo. Ta giống Cốc Vu Y, hái là để cứu .”

“Ying~” Vũ Vệ nhanh chóng đáp lời.

Chế độ mặc định của nó vốn dĩ là: Người cho nó ăn Cổ Vương chính là chủ nhân.

Chủ nhân đừng hái một cây Thanh Hồn thảo.

nhổ sạch cũng chẳng !

Mặc Thiên và Vũ Vệ hợp ý ngay lập tức.

Cô khoanh chân bên bờ đầm, bắt đầu phép, thiết lập kết giới cho hàn đàm.

Mọi giúp gì, vây quanh bên ngoài.

Diệp Phi và Kiều Hạc cách xa, Diệp Phi còn đang ôm chặt cái hũ cổ.

Lần càng cẩn thận hơn, nếu thứ thể thu phục con quái vật một sừng , tuyệt đối dám tùy tiện ôm nó lung tung như .

Diệp Phi ghé sát Kiều Hạc, thì thầm: “Thiếu gia, hôm qua tiểu thư Mặc Thiên còn con quái đó đuổi chạy tán loạn, hôm nay biến nó thành thú cưng nhỏ . Cô hôm qua chỉ đang trêu bọn ?”

“Không , hôm qua cô thực sự đánh .”

“Ờ… thế hôm nay đánh ?”

Diệp Phi đầy nghi hoặc.

Kiều Hạc sang liếc : “Mắt ngươi vấn đề ?”

Diệp Phi: “…”

Thiếu gia càng ngày càng giống Mặc Thiên…

Gần son thì đỏ, gần “Mặc” thì đen.

Cổ nhân quả dối

Kiều Hạc để ý đến Diệp Phi nữa, hai tay chắp lưng, ánh mắt rơi bóng lưng của Mặc Thiên.

Tiểu nha đầu khoanh chân nền đất bùn, hình nhỏ nhắn, chiếc mũ đầu vĩnh viễn nghiêng một góc từ 30-60 độ…

Vô lý nhưng chút đáng tin.

Kiều Hạc bất giác khẽ cong môi.

Đừng nha đầu mù chữ.

Không thể , đầu óc linh hoạt.

Hôm qua còn nghĩ cách, hôm nay chiêu đối phó.

Bộ não , nếu chịu khó học hành một chút…

Ờ, cũng chỉ tổ lãng phí.

Rõ ràng, đây chính là cái đầu sinh để thần côn!*

Kiều Hạc khẽ bật , ngay cả chính cũng nhận .

Đứng bên cạnh, Diệp Phi nụ mặt thiếu gia, bất giác rùng .

Cái gì đây?

Chính là cái mùi chua chua của tình yêu!

Mất mấy tiếng đồng hồ.

Mặc Thiên cuối cùng cũng phong ấn xong kết giới.

Cô vỗ vỗ Vũ Vệ: “Vũ Vệ bảo bối, hàn đàm của ngươi phong ấn , đảm bảo ai ! Giờ thể yên tâm theo xuống núi chơi !”

“Ying ying ying~” Vũ Vệ vui vẻ đáp .

Mặc Thiên chọt nhẹ lên sừng của nó, đó buộc Vũ Vệ túi nhỏ.

lúc , từ bên ngoài thung lũng vọng đến tiếng .

Kiều Hạc thấy, lập tức ngoài: “Ba đến .”

lời dứt, từ bên ngoài đáp :

“Ba đến, đến!”

Loading...