Kiều Hạc thấy giọng , lập tức khựng bước.
Hắn và Diệp Phi hẹn mà cùng , mặt đồng loạt lộ vẻ khó xử.
Xong , nữ ma đầu đến .
Tối nay ai yên …
Lúc , kết giới của Vu Y Cốc Mặc Thiên tháo dỡ, bày mắt .
Giữa thung lũng, bất kỳ ai cất tiếng , âm thanh đều vang vọng như loa phóng thanh, rõ ràng truyền đến bên ngoài.
Giọng của những khác, Giang Chi Vân quen thuộc.
giọng của con trai , bà thể nhận .
Dạo gần đây, Giang Chi Vân cảm thấy Kiều Hạc gì đó đúng.
Từ khi khỏi chân, tâm trí thằng nhóc chẳng bay đến tận .
Công ty thèm , chuyện ăn thèm quản, cả ngày nhàn rỗi vô công nghề, còn thấy bóng dáng.
Giang Chi Vân là một phụ nữ cực kỳ tham vọng, từ đến nay vốn ưa nổi cái tính ham chơi của Kiều Hạc.
hai năm qua, nó bệnh tật, bà cũng nhắm một mắt, mở một mắt, can thiệp quá nhiều.
Kết quả, thằng nhóc đằng chân, lân đằng đầu.
Giờ đến mức vô lý thế , còn định đưa ông bố đang bệnh nặng lên cái ngọn núi quỷ quái ?!
Nó chê mạng cha nó dài quá ?!
May mà hôm nay, Giang Chi Vân đúng lúc mặt ở bệnh viện, rời , kịp thời chặn đám vệ sĩ định đưa Kiều An Khang .
Nếu thì thằng nhãi , còn bày trò gì nữa.
Giang Chi Vân dẫn , theo âm thanh, thẳng thung lũng.
Sắc mặt bà lạnh lẽo, còn hơn cả gió núi.
Kiều Hạc thấy , dù giả vờ, cũng giả vờ vui vẻ, lập tức đón chào:
“Mẹ, trễ thế , vẫn còn ở bệnh viện ?”
Giang Chi Vân lườm cho một cái, giọng mát rượi:
“Nếu ở bệnh viện, thì bây giờ ông già nhà hành đến đây !”
Kiều Hạc xong, khẽ một tiếng:
“Thật là trùng hợp.”
Giang Chi Vân vốn lịch trình đều đặn.
Buổi sáng , buổi chiều khi ăn trưa thì đến bệnh viện chăm chồng, đến giờ cơm tối thì về, ngày nào cũng .
Cho nên Kiều Hạc lo, đến đón cha buổi tối sẽ gặp .
Kết quả, xui xẻo chọn đúng cái ngày trời …
Giang Chi Vân thấy Kiều Hạc còn tâm trạng đùa giỡn, tức giận trừng :
“Thằng nhóc con, càng ngày càng ngang ngược!”
“Bây giờ chân khỏi đúng ?”
“Ngày mai, lập tức lăn đến công ty cho !”
“ thấy rảnh rỗi quá đấy!”
Kiều Hạc: “…”
Nụ đơ cứng mặt, cơ mặt giật giật kéo khóe miệng.
Thấy , ruột đấy.
Bà cần mạng của .
Vịt Bay Lạc Bầy
Bà cần là tự do của …
Diệp Phi lưng Kiều Hạc, nhanh chóng bước lên giải vây.
“Phu nhân, muộn thế , nếu tức giận thì gọi điện thoại một tiếng là , còn tự lên núi gì ạ?”
Đáng tiếc, những hóa giải khí căng thẳng.
Mà còn thu hút hỏa lực về phía …
Giang Chi Vân lạnh lùng quét mắt sang Diệp Phi, giọng sắc bén:
“Cậu cũng muộn ?”
“Vậy thể của lão gia đang bệnh tật, muộn thế , thể lên cái núi quỷ quái ?”
“Chân chủ mới khỏi mấy ngày, cái nơi âm khí nặng nề, tà môn như thế , thể để nó tới ?”
“Trước khi lão gia đổ bệnh, ông giao nhiệm vụ trông nom Kiều Hạc. Thì cách trông nom của là theo nó, cùng tìm chết?!”
Giọng của Giang Chi Vân sức ép vô cùng lớn.
Diệp Phi dám thở mạnh, cúi đầu ngoan ngoãn mắng, âm thầm thở dài một .
Lại chiêu nữa…
Bà cho ?
Không!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-171-kieu-hac-lam-chuyen-xau-bi-me-bat-tai-tran.html.]
Đây là lấy cớ mắng , thực chất là đang cho chủ !
Phu nhân mắng Kiều Hạc cũng vô ích.
Cậu chủ chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Vậy nên bà đổi chiến thuật.
Không mắng đích danh nữa, chuyển sang mắng hầu…
Như , Kiều Hạc chuyện gì bà thích, sẽ cản .
Mà Kiều Hạc đôi lúc cũng thương hạ nhân, ít nhiều cũng thu liễm một chút.
Phải công nhận, gừng càng già càng cay, trị chủ, phu nhân đúng là cao thủ hàng đầu.
Diệp Phi lặng lẽ chịu trận.
Hồi lâu mới lên tiếng giải thích:
“Phu nhân, chủ đưa lão gia đến đây là để khám bệnh. Ở đây đại sư Mặc Thiên tọa trấn, phu nhân cứ yên tâm, tuyệt đối đáng tin. Bệnh của chủ cũng là cô chữa khỏi.”
Nghe đến đây, Giang Chi Vân lập tức ngừng mắng, ánh mắt khẽ động.
Trước đó, bà , một đạo sĩ quê mùa cứu Kiều Hạc.
Bà gặp, nhưng vì lý do gì, Kiều Hạc cho gặp.
Không ngờ, hôm nay cơ hội diện kiến vị “thần y” trong truyền thuyết .
Dù bà tin, là do đạo sĩ chữa khỏi cho Kiều Hạc, nhưng cũng ngại gặp mặt một .
Giang Chi Vân đảo mắt một vòng, cuối cùng rơi xuống cô gái nhỏ đội mũ lệch, dùng phương pháp loại trừ, chọn :
“Đại sư, là cô cứu con trai ?”
“Ừm.” Mặc Thiên hờ hững đáp một tiếng.
Giang Chi Vân , chậm rãi bước đến gần, gương mặt cao ngạo, lộ một nụ công thức hóa:
“Vậy cảm ơn đại sư cứu mạng con trai .
Xin hỏi, đại sư dùng phương pháp gì, chữa khỏi bệnh cho Kiều Hạc?”
“Không chữa khỏi.”
“Chỉ là giúp sống thêm vài ngày thôi.”
Mặc Thiên nhẩm tính một chút, đó bổ sung:
“Còn mười tháng nữa.”
“…”
Sau câu , bốn phía lặng ngắt như tờ.
Những chú chim nhỏ, những con côn trùng trong núi đều ngoan ngoãn im bặt, tất cả động vật đều hiểu rõ—
Lúc nên chuyện, thì đừng chuyện.
Giang Chi Vân khựng vài giây, ánh mắt chợt lạnh, nheo Mặc Thiên, hỏi nữa:
“Đại sư, ý cô là gì?”
“Mẹ, đại sư đùa thôi.”
Lần , Kiều Hạc cho Mặc Thiên cơ hội lên tiếng.
Hắn nhanh chóng cắt lời, chen ngang.
Đáng tiếc, hiểu cái bậc thang .
“ đùa.”
Mặc Thiên ngạc nhiên Kiều Hạc, nghiêm túc :
“Anh còn sống bao lâu ?”
Kiều Hạc: “……”
Tiểu tổ tông, cô đúng là tiên nữ giáng trần…
Cô mà chút EQ thôi, cũng lúc nên mượn bậc thang mà bước xuống chứ!
Bầu khí lập tức trở nên thể vãn hồi.
Giang Chi Vân ánh mắt đầy sát khí, bộ dạng như thể rút d.a.o c.h.é.m ngay lập tức.
“Cô là loại lang băm giang hồ nào, ăn lung tung! Chẳng lẽ giống mấy kẻ xem bói chân cầu, tùy tiện chọn đại một cứu, cứu sống thì kể công, cứu c.h.ế.t thì coi như phận?!”
Lời vô cùng mang tính công kích.
Sở Dương xong, lập tức khó chịu.
Bà đang ai chứ?
Nói Mặc Thiên đại sư!
Nói tiểu thần tiên trong lòng !
“Ê ê ê, bà già , bà thể Mặc Thiên đại sư như thế hả!”
“Nói cho bà , Mặc Thiên đại sư lợi hại lắm đấy! đây suýt chết, chính là Mặc Thiên đại sư cứu !”
“Hơn nữa, Mặc Thiên đại sư bao giờ dối!
Cô con trai bà sống mười tháng, thì đúng là mười tháng!”
“Bà mau về nhà chuẩn quan tài , thời gian —vặn—!”